"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Mùa Phượng Cuối Cùng

Hè năm đó em vừa tròn 18,
Niên học cuối cùng, buồn lắm Anh ơi,
Khắp phố phường, hoa phượng nở đỏ trời,
trong nắng Hạ, râm ran lời ve hát.
Niên học cuối cùng,
âm thầm lau nước mắt,
em như chim lìa rừng,
ngơ ngác 4 phương xa.
Niên học cuối cùng,
ve sầu da diết lạ.
Phượng cũng sớm buồn, lả tả rụng đầy sân.
Nắng hạ vàng buồn bã dưới gót chân,
Anh xa quá, dù gần trong gang tấc.
Bảo đừng khóc, nhưng lệ đầm trên mắt,
Vì ngày mai, hai ngả chiếc thuyền trôi.
Mỗi hè về nhìn phượng thắm nơi nơi,
Em lại nhớ mái trường xưa yêu dấu.
Em lại nhớ thuở tình đầu thơ dại,
Chẳng dám hẹn hò mà mãi mãi luyến lưu.
Dù hôm nay, hai phương trời diệu vợi,
Hè chẳng phượng hồng, vắng ngắt lời ve.
Trong âm thầm lặng lẽ, em vẫn nghe,
Những rung động đầu đời xưa thân ái.
Tóc đã bạc màu.
Mùa Phượng hồng em nhớ mãi,
Nhớ thuở học trò,
Nhớ Anh,
Và nhớ cả mái trường xưa.

Phx. Hoài Hương
(tháng 7/2012/AZ.)