"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Về Qua Ban Mê Thuột

 

Tới Banmêthuột trời mưa rớt hột

buổi giang hồ gặp nước núi buồn tênh

ta nửa đời hư cứ mãi chông chênh

khi nắng khi mưa giữa trời bất chợt

 

Thấy lòng xuân tay nắm rồi tay với

mười mấy năm xa mờ mịt lối về

chợt thấy đường quen chỉ là lối rẽ

lối bình yên nào cho ta gặp em

 

Có lối nào mình gọi là đường quen

bông Sứ rụng hiên nhà ai trắng muốt

nhớ dáng em về mỗi ngày bất chợt

níu lòng nhau nghiêng xuống mấy vần thơ

 

Ta nửa đời sau phiêu bạt giang hồ

không thấy em cười em vui dạo đó

Từ dạo trời mưa phiền căn gác nhỏ

môi học trò ôm tóc mượt dáng Thơ

 

Em đến rồi đi như buồn như nhớ

như buổi ta về trời dỗ cơn mưa

mưa rất là mưa mờ mịt đường xưa

chợt ngó lại thấy đời mình hoang dại

 

Như buổi ra đi lòng không quày lại

để xót tình pha phấn bợt môi nhòa

để nhìn thấy em gần đó mà xa

banmêthuột đã gọi buồn muôn thuở!

 

Dẫu níu lòng nhau buổi về cơ nhở

nhìn không ra dáng dấp một con đường

một con đường một dáng vẻ yêu thương

đã mất dấu tìm đâu còn có nữa!

 

Phố Bụi ơi! Tuyết sương đời lần lựa

đã bợt màu xưa trắng xóa lối về!

Để khi ta tìm ghé lại trời quê

em bỏ trời quê ghé trời quê khác!!!

 

Trần Huy Sao