"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Ân Tình Mẹ    

       

Mùa Vu Lan:
Xin cung chúc những người con còn mẹ

 

Tháng bảy cuối mùa sen kết hạ

 Chuông xưa canh vắng vọng đêm dài

Chân quê bóng cả nương lòng mẹ

Cho dẫu nghìn năm vạt áo phai

 

Mẹ đã về đây giữa cuộc đời

Như dòng suối mát tự ngàn khơi

Mênh mông tình mẹ sao khuya sớm

Soi những đường tơ ngọt tiếng cười

 

Con là miếng vá sau lưng mẹ

Chiếc bóng lưng gầy ủ chút hơi

Áo mỏng sờn vai chia mấy mảnh

Mồ hôi nước mắt cám ơn đời

 

Mẹ chẳng có gì riêng của mẹ

Tình yêu đôi lứa cũng chưa đầy

Trái tim của mẹ trong nhà vắng

Là áng mây trời lặng lẽ bay

 

Con lớn lên làng xóm tan hoang

Giặc đốt nhà tan cháy ruộng vườn

Dẫu tay trắng nhưng vẫn còn tình mẹ

Thì trần gian thấp thoáng bóng thiên đường

 

Ngày con lớn mỗi năm thêm một tuổi

Xuân trong con đổi dáng mẹ thu về

Con vươn dậy gánh vai đời trĩu nặng

Mẹ âm thầm vun xới mảnh tình quê

 

Rồi một ngày con bỏ mẹ mà đi

Khô như đá sao ngấm đầy nước mắt

Ôm mẹ gượng cười lòng đau như cắt

Vượt biển ghe nan ai dám hứa quay về

 

Sóng gió biển trời tình mẹ tình quê

Giữa tuyệt vọng chớm ươm mầm hy vọng

Trong sóng gào gió cuốn: Mẹ ơi

Đêm bão trùng dương vẳng tiếng mẹ cười

 

Hơn nửa đời sau con sống ở quê người

Một luống cải cũng làm con nhớ mẹ

Chén mắm dĩa rau suối cũ cứ khơi nguồn

Trời phương Đông mắt lệ có vơi buồn


Bao quay quắt nỗi vui buồn khép mở

Nắng quê mình con lưu lạc nơi mô

Xóm cũ nhà xưa hun hút mẹ chờ

Dòng ký ức mõi mòn giờ khép lại

 

Rồi một ngày con về quê thăm mẹ

Giọng cười khan như vỡ cả khung trời

Mẹ nhìn con :"Mời chú vô chơi!"

Nhớ nhớ quên quên cuối đời dâu bể 

 

Đời viễn xứ gặp vô vàn bóng mẹ

Những kỳ quan vũ trụ trái tim người

Con vẫn thấy tim mẹ mình lớn nhất

Có lời nào hơn hai tiếng “Mẹ ơi!”

 

Điện thoại nửa đêm tin “Mạ mất rồi!”

Ai chia được nỗi đau buồn sâu nặng

Trời quê hương đã lặn một vầng trăng

Lạnh tuổi vàng se sắt gió đông sang

 

Ôi thăm thẳm nghìn thu trời đại hải

Dẫu gào lên tiếng sóng cũng hư vô

Một giọt nước chứa muôn trùng biển cả

Mẹ hiền ơi khô cạn cả sông hồ

 

Xin cung chúc những người con còn mẹ

Bên cạnh mình còn thiên nữ hóa thân

Trân quý mẹ khi cửa đời chưa khép

Bằng thương yêu trong phước hạnh vô ngần

 

              Sacramento, mùa Báo Hiếu 2015

             Trần Kiêm Đoàn