"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Trả Đời Cơn Mê

 

Người từ phương xa về bên ta ngồi
Gọi tình thiên thu về bên đời rộng
Gọi dòng sông xưa
Gọi vầng Trăng xưa.

Vừa tàn cơn mê, vừa tan cơn mộng
Nhìn đời phong ba cuồng quay lồng lộng
Bụi hồng hư không
Tình trần hư không.

Đồng lầy hoang vu, núi cao biển sâu
Đại ngàn âm u, ngủ đêm một lần
Một lần qua đây
Vào đời mê say.

Ngày mặt trời hồng soi bước Thiên Di 
Vì đời gọi tên, vì người chẳng quên
Nên còn gặp lại
Duyên kết trao tình.

Hình hài xa xưa đã tan bụi khô
Hồn mộng năm xưa còn xanh ngời ngợi
Vào đời hôm nay
Trả tình thương vay.

Này người ơi xin hãy đi cùng tôi
Về miền quê cũ phương trời xa xôi
Trả đời cơn mê, trả đời cơn mộng
Trở về quê xưa, cội nguồn mênh mông.

Vô Cố Nhân