Một Thời Hương Bay
gởi người Cây số Bốn
còn hoài niệm hương xưa...
Mây có bay ngang trời cố quận
có chạnh lòng đau đỉnh núi Bà
nhói buốt se dòng Cam Ly hạ
rừng Mai mùa chớm nụ hương xưa
Suối Hến khô lòng còn đâu nữa
trùng khơi vạn dặm biệt rừng Ngo
cánh diều mất hút lưng đồi Trọc
thăm thẳm màu son đất dốc Trời
Chợ Chiều nhóm họp người không tới
bởi lạc đông đoài thuở bể dâu
Đình làng nay đã rồi mất dấu
nhang khói tàn tro lạnh xóm nghèo
Dốc Đất mùa mưa bùn dẽo quẹo
đường Cày sỏi đá nhói đôi chân
cỏ dại lấn tràn che mất dấu
một thời thương khó dựa tìm nhau
Xóm Trên xóm Dưới giạt về đâu
không mặn mòi nhau từ dạo ấy
hóa ra cơ sự làm ra vậy
người xóm Đông trôi giạt phương Đoài
Để Cây số Bốn ngóng chờ hoài
cho đường Ngô Quyền thèm đợi mãi
mặc dốc La Sơn giờ ở lại
ngó tìm không thấy chút gì xưa
Chút-gì-xưa gội nắng đầm mưa
phai bợt mùa hương Cây số Bốn
nửa địa cầu sông dài biển lớn
khó lòng tìm thấy lại hồi xưa
Vắng nhau là bữa xa một bữa
huống chi vạn dặm cách ngăn rồi
lo áo cơm đời vùng quê mới
riết hoài mất dấu xóm quê mình
Mấy mươi năm ngược đời hưng thịnh
nhớ quên trôi giạt dòng thời gian
kẻ ở người xa giờ mắc cạn
đi mang lưu lạc về ngỡ ngàng
Bởi Cây số Bốn giờ khô hạn
còn dấu yêu đâu nữa mà về
miếng quê nuốt trộng hồi dâu bể
khó tìm để gặp lại một thời
Người số Bốn ơi đời trăm nỗi
có nỗi niềm nhau đặng nổi chìm
câu Thơ câu chữ dẫu đi tìm
cũng nào thấy lại mùa hương bay....
Trần Huy Sao