Ngó Rồi Nhớ Hồi Xưa...
Về xưa ngó đôi guốc dính đất bùn
nhớ Mạ những mùa mưa gió giành nhau
qua ngã ba Mả Thánh buồn cách gì đâu
nấm mộ buồn cỏ vàng hoe bắt nắng
Ngó đường xưa vòng rồi vo rồi thẳng
nhớ Ba vác cần câu cá Diếc sanh cầm
lên dốc đồi Cao Thắng mồ hôi ướt đẫm
nấm mộ cũng buồn rồi quạnh tháng năm
Ngó chợ Chiều chiều hung rồi ế ẩm
nhớ chị mớ rau Lang ngắt đọt xanh non
chị đi đâu không biết mất hay còn
buổi chợ ngày xưa đã xiêu hồn lạc phách
Ngó dốc Ngô Quyền nhựa đường trộn đất
nhớ anh bó củi Dẻ rừng nặng oằn vai
giờ lưu lạc tận đâu rồi anh trai
không chừng củi lửa đốt lên làm nhang khói
Ngó bụi Sim rừng hục Bà Sơ lở sói
nhớ mấy em tóc đuôi gà tóc thắt bím hồi xưa
mấy em giờ phương nào không biết nữa
bỏ lại đêm Trăng vàng úa dọi sân Đình
Ngó đồi Trọc cỏ sưa bao mùa suy thịnh
nhớ bạn nhỏ quanh năm đầu trần chân đất
thời cuộc làm chi cho dặm dài lưu lạc
đi tới tận đâu rồi bỏ tiếng Dế kêu sương
Ngó cổng chùa Linh Quang long lân qui phượng
nhớ hương Ngọc Lan thơm lựng đêm Rằm
tiếng chuông thoảng lạc đường xa vạn dặm
khói trầm nhang giờ phảng phất mười phương
Ngó con dốc bùn trơn cỏ dại lấn đường
nhớ níu tay anh không thôi trượt ngã
dấu bùn trơn một thời tình lãng mạn
em có thèm thương có thầm nhớ lại không
Lâu lắm rồi cứ giú kín trong lòng
nay mượn Thơ nói ra lời muốn nói
kẻo không thôi một mai rồi mòn mỏi
bỏ uổng một lần ngó-rồi-nhớ-hồi-xưa....
Hiên Trăng, tháng 03/2016
Trần Huy Sao