Lại, Thêm, Ra... Nỗi Nhớ...
gởi em, Bồ Câu Trắng
Chưa chắc còn hẹn mai hẹn mốt
chạm ngấn đời qui hàng thời gian
tóc xanh giờ quá trời vướng nạn
tuyết sương rồi đâu dám soi gương
Rải dặm thời đau nhói nhiễu nhương
còn chi nữa mà chăm gương lược
mai nữa qua sông đời phiền trược
tro than một nhúm vãi an nhiên
Từ dạo bâng khuâng lòng đau điếng
tới nay mấy chục ngoái ưu phiền
hai mắt hùa nhau thêm mắt kiếng
đặng còn rõ dáng Tháng Tư Đen
Xóm cũ nhà xưa chưa ngừng quên
em đứng bên hiên buồn mắt đỏ
bọc gói thuốc Rê thương vấn nhớ
tiễn tôi đi bấu rào kẽm gai
[hôm đó mây bay không quày lại
tháng Sáu trời đem mưa tới rồi
giọt ngắn giọt dài không ngấn nổi
nỗi niềm quặn thắt buổi đổi đời]
Thôi em về nén lòng đau nhói
tôi lên xe phủ bạt bịt bùng
che hết cuộc tang thương chết sửng
vòng xe nghiến nát tình chia xa
Mấy mươi năm tưởng đã rồi qua
tháng Tư đen cứ hằn nỗi nhớ
tôi kẽm gai bấu thời cơ nhỡ
em thăm nuôi gởi hẹn từng ngày
Giờ ngoái lại có sao viết vậy
bài Thơ buồn ghé buổi nương dâu
giờ hai mình đất người ở đậu
bao nhiêu năm nào dễ hồ quên
Tháng Tư tôi làm Thơ kể chuyện
dưới Hiên Trăng quá cảnh thăng trầm
tả chân thật một thời quỉ ám
hồi tiễn tôi bấu rào kẽm gai
Dẫu nhiều Thơ vẫn hoài nhớ lại
tháng Tư hai mình lại chia xa
gởi cô giáo lon gô ruốc Sả
nuôi người thương bấu rào kẽm gai
Mấy mươi năm đó rồi thương hải
tình thơ tôi vẫn rải hồi xưa...
viết dưới Hiên Trăng, chớm gặp lại tháng Tư Đen
Trần Huy Sao