"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Khép Lại Ngăn Tim

Em nghe nhạc, thấy tâm hồn xao xuyến
Bản nhạc tình có chết chóc thương đau
“Yêu em vào cõi chết” dữ dội, nghẹn ngào
Nhắc em nhớ một mối tình mục rữa.

“Ở nơi đó không ai dành em nữa”…
Nghe câu này, dòng lệ bỗng tuôn rơi
Em đã từng sợ mất quá anh ơi!
Sợ mất đi một mối tình… chết chóc.

Em ngồi đó, nhớ anh và em khóc
Cơn bão lòng lại nổi sóng đam mê
Thuở yêu anh, hạnh phúc lẫn ê chề
Mối tình đó… ôi não nề băng hoại.

Em ngồi đó, thấy tâm hồn tê dại
Thuở ngọc ngà, một thuở đã phôi pha
Vẫn nhớ mãi mắt anh nhìn dấu ái
Em nhớ anh, nước mắt lại nhạt nhòa.

Em ngồi đó, bên cạnh người còn sống
Mà tâm hồn hướng về cõi thiên thu
Lãng đãng ngoài kia trời lạnh sương mù
Người đã chết sao trong tim còn mãi?

*

Sáng hôm nay, trời lộng gió ai hoài
Cây ngã nghiêng nhưng tâm lại bình yên
Quên hết đi, xin quên hết ưu phiền
Rồi có ngày cũng về miền miên viễn.

Rất nhẹ nhàng, em khép lại ngăn tim
Anh ngủ yên, vĩnh biệt người thương nhé
Có mấy ai chẳng bẩy nổi ba chìm?
Vỗ về tim… tim ơi đừng lay nhé…

Như Nguyệt
October 15th, 2018