"Nếu trong nước hay có loạn là vì nhân-dân bị thiếu-thốn. Từ nay sắp tới, lương-bổng của ta là 500$ một tháng thì ta chỉ lãnh 200$ mà thôi, còn lại 300$ ta giao cho các thầy đem ra giúp-đỡ kẻ nghèo-khó." ** Duy-Tân ** (năm 8 tuổi)

 

 

Tôi Đi Tìm Em Đời Này, Đời Này

 

Lời này là lời mỗi ngày tôi đọc,

mỗi ngày tôi ca, tôi hát, tôi nhẩm,

tôi ăn, tôi nuốt, tôi cười: Rằng cái

này có nên cái kia có, rằng cái

 

này không nên cái kia không... lời này

là lời mỗi giờ tôi thở, mỗi giờ

tôi hít, tôi nhìn, tôi rờ, tôi nắm,

tôi vò, tôi nếm: Rằng cái này sinh

 

nên cái kia sinh, rằng cái này diệt

nên cái kia diệt... mỗi phút, mỗi giây,

lời này, lời này.... ngấm vào người tôi,

là máu thịt tôi... là tôi, là cái

 

không tôi, là của tôi, là cái không

của tôi... lời này, lời này, chỉ còn

một lời này thôi. Lời này là lời

mà tôi đã nói, với em, trong lớp

 

học, ngoài thư viện, cuối giảng đường, bên

giường bệnh: rằng cái này có nên cái

kia có, rằng cái này không nên cái

kia không, rằng cái này sinh nên cái

 

kia sinh, rằng cái này diệt nên cái

kia diệt... rồi em có nhớ, rồi chỉ

vì em, một hôm hai hôm nhẫn tới

ba hôm, tôi đã vào đời, vào đời

 

và để tìm em, để nói với em,

với em, lời này, lời này... Một đời

một đời trĩu nặng khôn lường, rằng em

có biết không chỉ một đời, rằng tôi

 

ngồi đếm, một đời, hai đời, ba đời,

bốn đời... tới vô lượng đời... rằng em

có nhớ, là tôi đã ngồi, đếm số

cho em bao đời, bao đời, bao đời...

 

rằng tôi tìm em từ vô lượng đời,

để kể em nghe, rằng cái này có

nên cái kia có, rằng cái này không

nên cái kia không, rằng cái này sinh

 

nên cái kia sinh, rằng cái này diệt

nên cái kia diệt... tôi ngồi tôi đếm...

không ai, không ai, chỉ còn một nắm

thịt da đang đếm, em có nghe không,

 

chỉ còn tiếng đếm, chỉ còn một nắm

thịt da đang ngồi, đang ngó, đang nói

với em... Đời này, đời này... rằng em

không nhớ là vô lượng đời, là anh

 

đã ngồi, gõ quan tài em, ngồi ca,

ngồi ca, rằng em hãy nghe, rằng cái

này có nên cái kia có, rằng cái

này không nên cái kia không, rằng cái

 

này sinh nên cái kia sinh, rằng cái

này diệt nên cái kia diệt... rằng tôi

bao đời, nhìn nhan sắc em, bao đời,

bao đời, nhìn nụ cười em, bao đời,

 

bao đời, rồi nài nỉ em, rằng hãy

nghe tôi, hãy nghe lời này, rằng cái

này có nên cái kia có, rằng cái

này không nên cái kia không, rằng cái

 

này sinh nên cái kia sinh, rằng cái

này diệt nên cái kia diệt... Đời này,

đời này... rằng em hãy thấy... đời này,

đời này... rằng em hãy thấy... có cái

 

không sinh, có cái không diệt... có lời

đang đếm, vẫn là bất động, bất động,

bất động, bất sinh, bất sinh... có lời

đang đếm trải vô lượng đời, vẫn chưa

thành lời, vẫn chưa thành lời...

 

 

Phan Tấn Hải