"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta." ** Triệu Thị Trinh **

 

 

Chiếc Áo Mẹ Đan

 

Chiều nay trời trở se se lạnh

Chị bỗng rùng mình... Áo mỏng manh

Mở toang cánh tủ tìm áo khoác

Chị thấy bồi hồi... Kỷ niệm xưa

 

Trong ngăn đồ ấm còn lưu lại

Chiếc áo len vàng Mẹ đan tay

Mẹ đà xa khuất, đà xa mãi

Bốn mốt năm rồi bao đổi thay

 

Nhớ xưa thu đến, trời se gió

Mẹ đà móc, đan những sợi màu

Yêu thương Mẹ kết từng mối nhỏ

Ngăn lại gió mùa, sưởi ấm con

 

Chiều nay đất khách lòng hiu hắt

Con nhớ Mẹ hiền, nhớ quê xa

Ước gì con mãi còn bên Mẹ

Để gió mùa về chẳng xót xa!

 

Sông Song