Đêm Trăng
Từ khi giấc ngủ hoang tàn
Vần thơ hệ lụy đổ vàng niềm riêng
Mơ trong giấc ngủ ảo huyền
Ném từng con chữ gởi miền hư không.
Từ trong giấc ngủ bềnh bồng
Một đôi guốc mộng bể sông trải dài
Nhọc lòng bám gót hôm mai
Sương khuya phủ xuống hình hài mong manh.
Từ ta đánh đổi ngày xanh
Bởi vần thơ cứ rập rình trêu ngươi
Đêm tàn mộng mị chưa thôi
May còn vầng sáng nụ cười của em!
Nguyễn Tuất