"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Những Đứa Con Không Có Mẹ

Con hãy ngủ đêm nay cho tròn giấc,
Hãy nằm mơ thấy hình ảnh thần tiên
Giường gối đây bàn tay mẹ ấm êm
Ánh mắt mẹ dịu hiền trong đêm tối.

Ngoài khung cửa, làm sao con hiểu nổi
Có những mảnh đời bất hạnh lang thang,
Có những tuổi thơ bé bỏng như con,
Đang đói lạnh nơi đầu đường xó chợ.

Là những đứa mồ côi không cha mẹ,
Bị bỏ rơi ngay từ lúc lọt lòng,
Chưa bao giờ được hưởng chút tình thân,
Một gia đình chỉ là điều vô nghĩa.

Là những đứa có một thời êm ả,
Cha mẹ yêu che chở dưới mái nhà,
Ác mộng chiến tranh, tai nạn đi qua,
Đã cướp mất cõi bình yên thơ trẻ.

Ôi ngơ ngác những đứa con không mẹ
Chắc đã bao lần nước mắt đắng cay
Đã khát thèm hơi ấm một bàn tay
Được mẹ dắt trên đường đời xuôi ngược.

Chúng đã sống bằng tình thương vay mượn,
Một chốc thoáng qua của những người dưng,
Cho dù ai có cả một tấm lòng,
Không có mẹ đời vẫn là trống vắng.

Con đã ngủ say. Hình như khuya lắm
Chắc con đang mơ thấy chuyện thiên đường
Những đứa mồ côi mơ chuyện bình thường,
Mai thức dậy được no cơm, ấm áo.

Con của mẹ là dòng sông kỳ ảo,
Chảy đi con, vào biển mẹ mênh mông,
Nhưng con ơi cũng có những giòng sông
Lạc loài chảy vào biển đời xa lạ.

Nguyễn Thị Thanh Dương