"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

 

Chiếc Lá Thu Đông

Ở nơi đây mùa thu muộn màng,
Chạm tháng mười hai mùa thu vàng,
Chiếc lá tình vẫn còn ở lại,
Làm đẹp góc phố, đẹp con đường.

Chiếc lá nối hai mùa bâng khuâng,
Cuối mùa thu và đầu mùa đông,
Lá rực rỡ trên trời dưới đất,
Thu sắp đi mà tình mênh mông.

Thời gian còn lại ngắn ngủi thôi,
Màu sắc thu vàng sẽ tàn phai,
Làm sao van gió đừng thổi nữa,
Kẻo lá trên cành theo gió bay.

Lăn tăn lá đuổi nhau trên đường,
Lá sẽ về cuối nẻo mùa thương,
Về đi, hẹn có ngày tái ngộ,
Ngoan nhé chiếc lá mùa thu buồn.

Lá chạm vai tôi nói điều gì,
Mong manh chiếc lá đợi phân ly,
Reo vui xào xạc rồi sẽ khóc,
Chiếc lá còn tiễn chiếc lá đi.

Tôi bước chân qua nỗi ngại ngùng,
Chân tôi chạm chiếc lá thu đông,
Hình như tôi thấy mình có lỗi,
Có một mùa thu chết dưới chân.

Hình như tôi thấy một niềm đau,
Chiếc lá và tôi có quen đâu,
Trả lại thế gian triệu chiếc lá,
Tôi bước đi thu vàng phía sau.

Tôi cũng buồn đây. Chẳng vô tình,
Chiếc lá đã chạm vào tâm hồn,
Nâng niu chiếc lá vừa rơi xuống,
Nhan sắc cuối mùa tuổi hoàng hôn.

Nay mai thời tiết sẽ lạnh lùng,
Ngậm ngùi thương chiếc lá thu đông,
Một cơn mưa bụi, một cơn gió,
Mùa thu lá vàng vào hư không.

Nguyễn Thị Thanh Dương
(02/12, 2018)