"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Nhớ Sông, Nhớ Biển

Anh bây giờ như một xác tàu không,
Nằm phơi mình trên bờ cùng năm tháng,
Anh đếm mây trời qua đây phiêu lãng,
Biết bao giờ mây dừng kiếp giang hồ?

Biển và sông vẫn đang đợi tàu về,
Những con sóng ngàn năm lên tiếng gọi,
Xác tàu buồn nhớ một thời trôi nổi,
Nhớ áng mây bay lơ lửng chiều tà.

Anh bây giờ người thủy thủ đã già,
Nhưng hồn anh vẫn một thời trai trẻ,
Anh vẫn là cánh buồm căng lộng gió,
Trên cột buồm vươn thẳng giữa trùng khơi.

Đứng trên bờ nhớ góc biển, chân trời,
Hồn anh lại là những khoang tàu ướt,
Chuyến hải hành biển vào mùa gió chướng,
Sóng đánh tràn vào vẫn đẹp như thơ.

Và khi biển êm anh cũng mộng mơ,
Màu nước biển xa bờ, màu xanh quá,
Mặt rám nắng, tóc rối bời vì gió,
Hai bàn tay anh vì biển dạn dày.

Khi tàu qua sông bờ cỏ gió lay,
Bao thương nhớ dù sông dài hay ngắn,
Anh là lính giữ bình yên sông nước,
Để thuyền ai về đẹp giữa sông quê.

Anh bây giờ người thủy thủ lên bờ,
Bao nhiêu năm đã rời xa sông biển,
Sóng ở đâu cũng thấy màu áo trắng,
Sông biển nào cũng thấy kỷ niệm xưa.

“Tổ quốc đại dương” lồng lộng màu cờ,
Bay ngạo nghễ khi tàu, thuyền rẽ sóng,
Giữa đời thường hôm nay anh đang sống,
Vẫn chạnh lòng thời lính biển ngày xưa.

Nguyễn Thị Thanh Dương