Khuất
Thưa anh
nhã tụng đá vàng
khắc trên vách núi lầu hoàng hạc xưa
bay cao
bay thấp
bay vừa
một đi không lại ngày đưa tiễn người
Thôi
đừng cúi mặt hổ ngươi
vui trong thoáng chốc buồn rười rượi quên
nhã ca
nhật tụng buồn tênh
tiếng rên rỉ đứt ngang trên phận người
thôi anh
nhã tụng vàng mười
thành thiên cổ lụy trêu ngươi kiếp này
rượu bày
trăng ngả nghiêng say
gió lay nguyệt rụng một ngày cuối đông
nắng trưa khuất bóng vông đồng
người xưa khuất bóng trên nông nỗi buồn
duy phạm