"Làm trai sinh ở trên đời, nên giúp nạn lớn, lập công to, để tiếng thơm muôn đời, chứ sao chịu bo bo làm đầy-tớ người!" ** Lê Lợi **

 

Một Bóng

Tôi xuống phi trường O’Hare lúc nửa đêm,
Sau một chuyến đi xa về mệt mỏi,
Đám đông người đứng bên ngoài chờ đợi,
Đón người thân bằng ánh mắt, vòng tay.

Không có ai đến đón tôi đêm nay,
Nên chẳng cần vội vàng đôi chân bước,
Tôi lạnh lùng nhìn người ta nao nức,
Thấy đời mình là khoảng trống hư vô.

Không ai xách giùm tôi chiếc va ly,
Không ai nói với tôi lời tao ngộ,
Ra tới đường sao mắt mình cay thế?
Thì ra tôi đã khóc tự bao giờ !

Ánh đèn đường soi một bóng bơ vơ,
Khi tôi đứng chờ Taxi đến đón,
Thành phố gío Chicago thân thiết,
Bỗng chỉ là thành phố lạ đêm nay.

Chiếc xe lao đi trên con đường dài,
Đưa tôi trở về với căn nhà vắng,
Về thành phố Schaumburg , trời khuya lắm,
Gió Sshaumburg làm khô lạnh đôi môi..

Vâng, tôi biết là anh đã xa xôi,
Trong tình yêu không có tình thương hại,
Đường Ashling Court tôi còn ở lại,
Căn Condo trên đồi cỏ mượt mà.

Tôi mở cửa xách hành lý vào nhà,
Ánh đèn vàng lại soi tôi một bóng,
Tôi ngơ ngác tìm trong căn nhà vắng,
Tưởng như anh còn quanh quẩn đâu đây.

Anh ơi, kể từ khi mình chia tay,
Tình yêu ấy chỉ còn là kỷ niệm,
Nhưng đêm nay đi xa về. Tôi biết,
Đời vẫn buồn vì trống vắng không anh.

Nguyễn Thị Thanh Dương