"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Với Thời Gian  

 

Thanh khiết lắm, khói nhang trầm lơ đễnh,

Hờ hững đi qua cánh mũi nhẹ nhàng

Trong thinh lặng của chớp mắt ngày sang,

Chợt bừng lên sắc hư vô vĩnh cửu.

 

Từng âm thanh chừng như còn vướng víu,

Hay lòng trần bận rộn chuyện ta bà,

Nên thế ngồi nhìn tựa cánh liên hoa,

Tâm vọng động với bao điều hư huyễn.

 

Trăm ngàn lần, đắm mê dường đã quyết,

Trước Phật Đài tay ấn chú mênh mang,

Buộc rồi xả, mong quán chiếu ánh vàng,

Gá thân mộng, nẻo về lìa ngỏ ý.

 

Ta bước đi trên muôn trùng phi lý,

Ngộ vô thường trước đá sỏi vô tri,

Xin lần này sám hối những sân si,

Theo làn khói, tỏa an nhiên miên viễn!

 

Tương Giang