"Quân lính cốt hòa-thuận, không cốt đông; cốt tinh-nhuệ, không cốt nhiều. Người khéo thắng là thắng ở chỗ rất mềm-dẻo, chứ không lấy mạnh đè yếu, nhiều hiếp ít." ** Quang-Trung **

 

Con Bé Ngốc

Nếu tôi được sống trở về quá khứ,
Sẽ bắt đầu từ lứa tuổi đôi mươi,
Tôi đã lớn lên từ con phố nhỏ,
Phố nên thơ vì hình ảnh một người.

Tôi vẫn là tôi một con bé ngốc,
Mắt mở to chỉ thấy chuyện thiên đường,
Và anh đến như từ trong giấc mộng,
Tôi đã chờ muôn kiếp để yêu thương.

Ngọn gió nào đã mang mùa Xuân đến?
Hoa cỏ vì anh làm đẹp cho đời,
Ngọn gió nào thổi vào tôi mê đắm?
Tôi vì anh khát vọng một biển khơi.

Tôi vẫn là tôi một con bé ngốc,
Tình của anh là một thoáng mây bay,
Anh đâu biết tôi vẫn thường hay khóc,
Bao dung chờ anh, ấm lại vòng tay.

Sao tôi chỉ mơ những điều như thế?
Vết đau xưa chưa rời khỏi tim mình,
Cũng vẫn là những con đường phố nhỏ,
Đưa tôi về người ấy vẫn là anh.

Anh ơi, vì tôi yêu anh chân thật,
Tự nhiên như cây trái đến theo mùa,
Anh cứ xem tôi là con bé ngốc,
Trái tình này tôi nhận dẫu còn chua!

Nếu tôi được sống trở về quá khứ,
Sẽ bắt đầu từ lứa tuổi đôi mươi,
Tôi và anh ,những người yêu nhau cũ,
Thêm một ần yêu nữa dẫu chia phôi…

Nguyễn Thị Thanh Dương