"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta." ** Triệu Thị Trinh **

 

Gió Lay Mẹ Về

 Tặng  bạn tôi,những người mất mẹ.
 

Mẹ ta là tiếng nôi đưa

Bên  cây vú sữa sớm trưa thẩm màu

Thương con tay vỗ vào nhau

Có con muỗi nhỏ ra màu đỏ tươi

Cười xua cái rét run người

Vòng ôm con ấm, vòng ngoài lạnh lưng

Mẹ ta khoai sắn đã từng

Hạt cơm lấp lánh dành chừng cho con

Tháng ba nắng đốt ruộng đồng

Nắng chia cho mẹ lưng còng nhiều hơn

Mùa xuân áo mẹ vai sờn

Vết chai thành đá dày lên tháng ngày

Duyên tình con lỡ rẽ hai

Hiện lên trán mẹ thêm vài vết nhăn

Xưa tre lớn bởi đọt măng

Nay con già bởi nhọc nhằn mẹ ơi!

Gió lay từ đất lên trời

Làm sao mẹ biết con ngồi ở đây

Phải chi có một bông nhài

Để trên mộ mẹ rồi cài áo con. 

Sài Gòn tháng hai 2013.

Phan Thanh Cương