"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

  

Phố Bụi Gió Mùa Mưa

Em giờ loạn lạc nơi đâu!
Bỏ quên Phố Bụi bạc màu thời gian! 

Về Phố Bụi rưng rưng lòng đau nhớ
Đứng nơi này mà tình quá bơ vơ
Con đường em đi một thời sách vở
Một thời tôi vụng dại mấy vần thơ 

Em giữa đời tôi hiền ngoan dáng nhỏ
Chiều tan trường bông Sứ trắng đường quen
Đường tình xưa giờ cũng đã thay tên
Em lạc đâu rồi tôi không biết nữa! 

Phố Bụi trở về lạ dấu ngày xưa
Từng ngõ phố phôi phai màu kỷ
Ghé trường cũ đã hóa là dâu biển
Về đường quen hoa Sứ cũng tang thương 

Tôi đứng ngẩn ngơ ở một góc đường
Ngó không thấy tìm không ra thuở ấy
Thuở em về nghe gió đuổi hờn mây
Hương tóc rối ngẩn ngơ chiều thị trấn 

Đi không hết bao năm tình lận đận
Em đứng chờ tôi khựng lại nhìn theo
Em quay đi tôi vội vàng lẻo đẽo
Đuổi theo nhau tới nỗi lạc đời nhau! 

Giờ nghĩ lại thấy sao mà khờ dại
Em đứng chờ tôi khựng lại làm chi
Sao không bước lên nói một câu gì
Để có cớ mà chung đường tình ái! 

Anh đẹp trai đeo kính đen ngày ấy
Giờ trở về Phố Bụi đợi ai đây!
Người ta đứng chờ anh thời con gái
Ai biểu dại khờ khựng lại sân si! 

Để tới bây giờ người ở người đi
Về ngó lại tìm nhau thời hoa mộng
Bông Sứ rụng  trắng đường mây gió  lộng
Ai có còn thương nhớ chuyện hồi xưa! 

Trần Huy Sao