"Nếu trong nước hay có loạn là vì nhân-dân bị thiếu-thốn. Từ nay sắp tới, lương-bổng của ta là 500$ một tháng thì ta chỉ lãnh 200$ mà thôi, còn lại 300$ ta giao cho các thầy đem ra giúp-đỡ kẻ nghèo-khó." ** Duy-Tân ** (năm 8 tuổi)

 

Giận

Thôi em đã giận anh rồi,
Vì anh quên mất những lời xa xưa,
Mình em một nỗi mong chờ,
Mình em vẫn thích làm thơ để buồn,
Xa anh những buổi hoàng hôn,
Phố kia đã vắng không còn chung đôi,
Người yêu đã quên em rồi,
Bao yêu thương cũ mây trời mang đi,
Lạnh lùng khép nhẹ làn mi,
Em thương em giấc nhu mì không anh,
Mà thôi, em cũng chả cần!
Bắt anh dỗ dành như thuở yêu em,
Giận anh, giận mãi cho xem,
Khuya buồn trống vắng em còn làm thơ,
Ngày xưa anh mãi dặn dò,
Đừng thức khuya mà em chẳng còn duyên,
Đừng cho tóc rối ưu phiền,
Đừng như chiếc lá bên thềm bơ vơ,
Làm thơ thì cứ làm thơ,
Nhưng em đừng khóc trong mơ một mình…
Giờ anh xa chuyện ân tình,
Lối về em bỗng ngập ngừng áo bay,
Anh ơi mưa bụi nơi này,
Anh ơi màu nắng u hoài mắt em,
Hình như nỗi nhớ nhiều thêm?
Hình như em vẫn say men tình đầu?
Mà sao tình chẳng bắc cầu?
Anh ở nơi nào, anh biết hay không?
Xa anh mây chẳng màu hồng,
Xa anh mây chỉ lạnh lùng màu tang,
Em thương em giấc muộn màng,
Từng đêm mơ gọi… ngỡ ngàng, thế thôi!
Mà em đã giận anh rồi!
Em nói vài lời, anh hiểu chưa anh?

Nguyễn Thị Thanh Dương