"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Người Phố Núi Mùa Đông

Tôi yêu sao người phố núi!
Và yêu khi mùa Đông phố giăng sương mù,
Đôi mắt anh buồn,
Trong buổi chiều âm u…
Phố núi những ngày ướt lạnh,
Trời mưa bụi bay…
Anh ngồi trong quán nhỏ,
Khói thuốc lá làm ấm bàn tay,
Khói cà phê làm đầy thêm nỗi nhớ.

Tôi yêu sao người phố núi!
Lang thang anh dạo phố chiều,
Những sợi tóc rối bời trong gió,
Anh đã nhìn tôi,
Nhưng không là trăm năm hò hẹn,
Đôi mắt ấy lạnh như mùa Đông,
Đôi mắt ấy dửng dưng,
Mà sao vẫn theo tôi mấy đoạn đường.

Tôi yêu sao người phố núi!
Mỗi lần gặp, mỗi lần về bối rối,
Người phố núi ơi!
Nhỡ mai không còn sương mù,
Đôi mắt anh có buồn như hôm qua?
Nhỡ mai không còn gió lạnh,
Anh có ngồi trong quán cà phê,
Tìm hơi ấm qua mơ màng khói thuốc?

Người phố núi ơi!
Nhỡ mai tôi giã biệt,
Không bao giờ trở lại,
Với cõi lòng tê tái,
Anh có còn nhớ đến tôi không?
Nhưng tôi nhớ mãi,
Đôi mắt anh và buổi chiều phố núi,
Tôi về nhà sám hối,
Một tâm linh chết trong mắt một người.

Nguyễn Thị Thanh Dương