"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta." ** Triệu Thị Trinh **

 

Bình Minh Lạnh

Ai vẽ màu chiều lên mây xám
Cho thơ tìm khói tỏa muôn trùng
Muốn gởi yêu thương vào cô tịch
Sao lòng còn mãi những bâng khuâng.

Không gian lơ đãng nhớ nắng phai
Gió hát bên rèm động cành mai
Chừng như xuân thắm chìm hư huyễn
Nên nét đan thanh nhuốm cảm hoài.

Cội tùng nghiêng dáng soi vầng nhật
Tìm giữa hư không bóng mơ hồ
Rồi mai ảo ảnh về đâu nhỉ
Hay sớm nhạt nhòa cùng bụi mưa?

Tơ chùng, phím lạnh khúc tâm ca
Đông châu, tây thổ lệ nhạt nhòa
Ngoái về cố quận vời bóng hạc
Chỉ thấy mênh mông... một mình ta!

Tương Giang