"Nếu trong nước hay có loạn là vì nhân-dân bị thiếu-thốn. Từ nay sắp tới, lương-bổng của ta là 500$ một tháng thì ta chỉ lãnh 200$ mà thôi, còn lại 300$ ta giao cho các thầy đem ra giúp-đỡ kẻ nghèo-khó." ** Duy-Tân ** (năm 8 tuổi)

 

Giọt Buồn Ai Mang

Ðêm qua trong mộng tôi cười,
Sáng nay thức dậy lại ngồi rưng rưng!
Lạ lùng chưa, lệ ứa dòng,
Giọt thương tôi nuốt, giọt buồn tuôn ra!

Ðất người xót nỗi quê cha,
Ô hay! Trời cũng nhạt nhòa như tôi?
Lâm râm chiều lạnh mưa rơi,
Hàng cây đứng lặng trên đồi ngẩn ngơ!

Niềm thương nỗi nhớ đong đưa,
Tình quê hương đó, bao giờ mới nguôi?
Việt Nam ơi! Núi, sông, trời,
Biển xanh, đồng ruộng, đâu rồi nước non?

Phải chi thấy lại hàng soan,
Giang tay ôm lấy gốc bàng mà hôn!
Mấy mươi năm, một nỗi buồn,
Lê thân viễn xứ, héo mòn ruột gan!

Tình thâm đôi ngả quan san,
Ngoài vời vợi nhớ, trong vàng vọt trông!
Quặn đau núm ruột, thắt lòng,
Quê hương còn đó, lạc vòng tay ôm!
Trời chiều rủ bóng hoàng hôn,
Quê hương nỗi nhớ, giọt buồn ai mang...

Bút Xuân Trần Đình Ngọc
(Trong tập Nắng Quê Hương 2010)