"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Thành-Phố Mùa Thu

Tình-yêu lớn-khôn bao nhiêu lần rồi
Mà sao kỷ-niệm buồn quá đi thôi
Mùa thu trở về làm đau thành-phố
Anh nghe nước mắt muối-chát vành môi.

Còn biết nói gì trước mặt tình-yêu
Cho lòng bâng-khuâng, ray-rứt thật nhiều
Hôm qua yêu nhau tháng ngày dịu-ngọt
Bây giờ giã-từ, cúi mặt đăm-chiêu.

Biết nói với Em bằng âm-thanh nào
Cho tình mắc-cở cúi mặt làm cao
Trong nôi, khổ-đau bắt đầu khôn-lớn
Ngày mai cách trở hết nghĩa trăng sao.

Thôi xin giã-từ, anh đi vào thu
bỏ lại đằng sau nước mắt mây mù
đón-đợi chỉ thêm làm buồn thành-phố
lòng hết đẹp rồi nuôi-nấng ưu-tư.

Hà-Việt-Hùng

(Ca-Dao Buồn)