"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

 

Lối  Về

      Tặng anh NĐT

Hoàng hôn xuống trăng rằm vừa ló dạng

Đường ngoằn ngoèo lấp ló mảnh trăng thanh

Trăng lớn lắm và tròn như chiếc thúng

Lái xe về, trăng đùa cợt mong manh

Khi xuống dốc nàng thẹn thùng trốn mặt

Khi lên đồi ôi thân ấy mảnh mai

Lái sang phải nàng ngập ngừng liếc mắt

Bên trái rồi nàng trốn chạy bên kia

Em nũng nịu bảo rằng anh đừng chạy

Dừng lại thôi thì thấy kỷ mặt em

Và thế đó tôi nhìn em ngây ngất

Đẹp tựa tranh, ôi giây phút êm đềm

Đỉnh gió hú, chim hót vang trong gió

Mùi cỏ thơm làm quên lối anh về

Đêm nay nhé chỉ mình anh biết đó

Em thẩn thờ chỉ với một vì sao.

Bạch Xuân Phẻ