"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

 

Sinh Nhật

 

Lại nhìn càn khôn khép vòng nhật nguyệt

Khi bóng xuân thấp thoáng giữa lưng trời

Đã bao năm gõ nhịp buồn ly biệt

Nhạc lòng buông theo tiếng vọng trùng khơi.

Thì cũng chỉ có bấy nhiêu ngày tháng

Lạnh lùng trôi theo miên viễn thời gian

Gom quá khứ, góp thêm dòng nhật ký

Thành nguồn vui thao thức lúc canh tàn.

Cứ mỗi năm lại âm thầm thắp nến

Để mừng ta thêm tuổi lúc vào Xuân

Tự nhủ lòng chớ quên thuở gian truân

Để nhận biết mình còn nhiều hạnh phúc.

Màu kỷ niệm để dành trong ký ức

Đang dần phai theo mưa nắng phong trần

40 năm bến cũ đứng lặng câm

Nhìn nước lớn theo nước ròng...ra biển!

Thả hạo nhiên vào khung trời gió quyện

Dõi đường mây tìm mấy nhánh vô thường

Biết đâu chừng khi Xuân thắm hà phương

Sẽ mang đến cho đời mùa trăng mật!

Mượn hoa lòng làm quà mừng Sinh Nhật

Chúc gì đây? Tâm trí chợt vô hồn

Khi người như cánh hạc nhớ cô thôn

Thì vần điệu cũng mênh mang tự sự.

Bước thấp cao theo vết trầm viễn xứ

Chưa mềm môi đã hun hút canh thâu

Mừng Sinh Nhật! Cô lữ hề cô lữ

Chuốc riêng ta chung đắng ngập men sầu!

Huy Văn