"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta." ** Triệu Thị Trinh **

 

Đông Lạnh Vô Thường

 

Chiều cuối Đông nghe lòng băng giá

Ta lạnh lùng đếm nỗi sầu vơi

Đời có hay ta cay nồng mắt

Giữa dòng đời lệ hắt hiu rơi

 

Đời vẫn thế, tình muôn đời cũng thế

Những đoạn trường dâu bể ngàn năm

Nghe xa xăm tiếng sóng biển đời

Gọi bên trời giông gió thở than

 

Đời vẫn lang thang như tiền kiếp

Biết bao giờ nghỉ bến thảnh thơi

Ta phiêu du như áng mây trời

Ta bên đời như lá chiều rơi

 

Đời vẫn trôi, ta ngồi đây sám hối

Trong đêm thời gian trắng màu sương

Trong cô đơn cơn lạnh bỗng vô thường

Đường vũ trụ thiên thu vừa mở ngỏ.

 

Vô Cố Nhân