"Nếu bệ-hạ muốn hàng, xin trước hãy chém đầu tôi đi đã, rồi sau sẽ hàng!" ** Trần Quốc Tuấn **

 

Hoài Vọng Trầm Ngâm

Đời lăn đi, nổi nênh trên sóng bạc
Thương mãi những tháng ngày kiêu bạc mà truân chuyên
Đời trôi đi lênh đênh như đời vốn hão huyền
Ngày ngó lại tóc phai màu sương gió

Một đời người phù du đời hoa cỏ
Lãng đãng vậy mà, thảng hoặc cũng chiêm bao
Trăm năm dài quá ngắn làm sao
Hai tay quơ như con bù nhìn giữa ruộng

Chân đi hoài mà thành con lật đật
Lắc lư phận người hư huyễn chênh chao
Tuổi hẹn về nhìn toàn thấy hư hao
Mộng rách tươm thực dường như ảo não

Tiếng thở dài xé toang lồng ngực
Con sóng muộn phiền tiếc nuối đảo điên
Giọt rượu cay nồng ân hận cay triền mien
Những đêm u hoài lang thang miền ảo vọng

Anh bạc đầu vì mắt hoài trông ngóng
Mắt vô hồn nhìn thấu suốt mười phương
Lời vô ngôn gởi mấy dặm trường
Chia sẻ cho ngàn năm một trời tâm sự

Chân mãi đi lòng mãi về tim mãi ở
Năm tháng chẳng là gì thời gian chỉ có nhạt phai
Tình có chi hơn là những u hoài
Đời có chi hơn nỗi lạc loài miên viễn?

Kiền Đức