"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Tình Nắng

gởi một thời Trường Nữ Nha Trang….

 

Lâu lắm rồi mới về vùng Biển Nắng

Thăm ngày xưa nhớ miết buổi ban đầu

Nhìn con sóng ôm vòng bờ cát trắng

Thương những chiều qua trường Nữ Nha Trang

Buổi tóc em vương bụi lá me vàng

Bàn tay nắm một bàn tay dịu nhẹ

Nắng chiều nghiêng níu gió về rất khẽ

Giữ nhớ nhau trong cặp sách học trò

Em biển nắng xô lòng anh xuống phố

Phố bên này rát nắng phố bên kia

Nghỉa là nắng cứ nghiêng từ mọi phía

Chỉ tình anh mát lạnh phía tình em

Con đường xưa vàng ngợp lá me quen

Em khe khẻ nắm bàn tay anh nắm

Đường phố ngập nỗi tình yêu thinh lặng

Hai đứa đi giữa phố nắng đông người

Phố thinh lặng cho tình anh theo với

Người vẫn an nhiên xuôi ngược vô tình

Chỉ con đường như chỉ có hai mình

Gió đưa nắng rủ lá me vàng rụng

Như tình anh vẫn muôn đời rất vụng

Lòng yêu em mà nói chẳng ra lời

Chỉ ngập ngừng như mùa lá me rơi

Nắng rất khẽ cũng chạnh lòng thinh lặng

Tình chiếc lá rớt im về vạt nắng

Nắng vô tình mà lá cũng buồn căm

Anh giữa tình em rất đỗi lặng thầm

Em có hiểu xin níu lòng anh với

Xin níu lòng anh giữa nắng giữa trời

Phố nắng Nhatrang có tình trai gái

Có cả lòng anh biển xô gành đá

Đá vô tình nhưng sóng biển trùng khơi

Như thể tình anh vàng lá me rơi

Có gió xôn xao trộn vừa vạt nắng

Em của một thời tóc thề áo trắng

Khiến lòng anh thương nhớ quá! Nhatrang….

Trần Huy Sao