"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Chăn Vịt Đồng Quê

Lưng cổi trần, quần đùi, chân đi đất
Anh thử làm người chăn vịt phương nam
Cây trúc chẻ, anh tập quơ nhè nhẹ
Nón rơm vành, đội sùm sụp, chè bè
Một đàn vịt cả trăm con chí choé
Đuổi bên nầy, chúng vội xẹt bên kia
Con lội lia, con ọt ẹt như què
Con lẹt đẹt, vừa đi, vừa lạp cạp
Cảm ơn trời, mới lùa được hết cả bầy, sáp rạp
Xuống rạch bần, trẩy cả lủ về xuôi
Nói vịt rề rề, mà lội theo ná thở em ơi
Chòi vịt, chiếu manh, em nằm yên, thảnh thơi
Chắc sẽ chê anh không quê như em tưởng
Ai dè gió hiu hiu, đưa em mê giấc ngủ
Ở chòi quê sao sao có được một nàng tiên
Áo bà ba, guốc vông, trông thật ngoan hiền
Anh rạo rực, đứng trông như vịt đực
Bầy vịt quên chăn, không lo về xẻo đất
Mà lội đìa, qua ruộng lúa ba em
Chúng rỉa lúa lia, chẵng chút xót thương anh
Thôi chắc chết, tía em nổi giận tam bành
Chắc sẽ cấm anh, không cho em gần gủi
Thương em, chăn vịt không rành, lòng càng thêm tủi

Chương Hà