Xưng-Tội
Tôi sống khó-nhọc như loài cỏ
một loài cỏ biết khóc,
biết buồn,
biết thương,
biết nhớ.
Tôi lớn rất chậm như đá-núi
một loài đá biết yêu,
biết hờn,
biết giận.
Tôi yêu rất mau như thác nước đổ
nước đổ không ngừng nhưng dễ trở nguồn.
tôi thích căm-hờn,
thích tự-ái, trả-thù
loài người ác-độc như bầy thú-dữ.
Rồi một đêm
tôi nghiến răng
khi thấy mình tự chui vào bóng tối
như con mèo đen ngồi chân trước chân sau,
tôi thấy mình nắm dao đằng lưỡi
con dao thật sắc cứa vào ngón tay
và, bật khóc khi nhìn thấy máu mình vụt chẩy.
Tôi buồn từ đó.
Hà-Việt-Hùng