"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Xưng-Tội
 

Tôi sống khó-nhọc như loài cỏ

một loài cỏ biết khóc,

biết buồn,

biết thương,

biết nhớ.

 

Tôi lớn rất chậm như đá-núi

một loài đá biết yêu,

biết hờn,

biết giận.

 

Tôi yêu rất mau như thác nước đổ

nước đổ không ngừng nhưng dễ trở nguồn.

tôi thích căm-hờn,

thích tự-ái, trả-thù

loài người ác-độc như bầy thú-dữ.

 

Rồi một đêm

tôi nghiến răng

khi thấy mình tự chui vào bóng tối

như con mèo đen ngồi chân trước chân sau,

tôi thấy mình nắm dao đằng lưỡi

con dao thật sắc cứa vào ngón tay

và, bật khóc khi nhìn thấy máu mình vụt chẩy.

 

Tôi buồn từ đó.

 

Hà-Việt-Hùng