"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Giả Như…

Giả như có một ngày...
Em không thức dậy bằng tiếng chuông tin nhắn
Nắng vẫn lung linh ngoài hiên vắng
Nhưng không thể níu được tia nhìn của không gian...
Những mầm xanh tươi mới
Cũng chỉ là màu sắc vô hồn!

Giả như có một ngày...
Khi em bấm số phôn quen thuộc, thân thương
Nghe câu nói lạnh lùng, vô cảm:
''... Không liên lạc được, xin gọi lại sau... ''
Còn gì để cho nhau đâu...?
Những vòng bánh xe vẫn quay cùng dòng đời vội vã
Tiếng còi xe, bụi khói...
Những khuôn mặt lạ quen...
Cũng chỉ là vô vị, vô nghĩa, xám buồn...

Giả như có một ngày...
Em không cảm thấy muộn phiền,
Kể cả những niềm vui thật nhỏ
Nhấp ngụm cà phê ấm áp
Không biết rằng mình quên pha đường.

Em...
Người phụ nữ vô cảm với cả những thói quen,
Xé cánh hoa vàng tung bay không tiếc xót
Dòng nước nào chảy ngược
Vị mặn không nằm ở đầu môi...
Mà trong lòng bàn tay buốt giá...

Có bao nhiêu giả dụ...
Được thả rơi giữa phố
Chỉ mong gom về...
Một ký ức yêu thương!

Tương Giang