"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta." ** Triệu Thị Trinh **

 

Khi Tôi Làm Thơ

Khi tôi làm thơ,
Tôi đi khắp nơi trong cuộc sống,
Là cánh buồm khát vọng,
Giữa biển khơi.
Tôi biết đường chân trời không bao giờ đến,
Góc biển chỉ là địa chỉ hư vô.
Nhưng tôi vẫn muốn đi xa.

Tôi mới là hoàng hôn trong rừng vắng chiều qua,
Sáng nay tôi đã nắng về thành phố,
Trong bốn mùa đều có nhịp tim tôi thở,
Mùa từng mùa không bao giờ cũ trong tôi.
Tôi chói chang nắng Hạ,
Tôi dịu dàng trăng Thu,
Tôi là ngọn núi già mùa Đông giăng sương mù,
Và rất trẻ với mùa Xuân nẩy mầm hoa lá.

Khi tôi làm thơ,
Tôi thấy tôi vui và đau khổ,
Một hạt bụi bé nhỏ,
Cũng làm tôi cay mắt,
Một ngọn gió hiu hắt,
Cũng làm tôi lạnh lùng.
Và rộn rã an vui,
Khi nhìn một khoảng trời xanh.
Tôi tham lam,
Một vòng tay muốn ôm cả bầu trời,
Tôi đa đoan,
Một trái tim muốn yêu cả cuộc đời.

Khi tôi làm thơ,
Tôi hư quá!
Tôi không có hiện tại hay quá khứ,
Để mặc cho cảm xúc chơi vơi,
Theo bóng dáng người,
Tôi đã gặp tình cờ đâu đó,
Tôi viết lên những bài thơ thương nhớ,
Mà thực ra,
Tôi chẳng nhớ thương đâu
Vì cảm xúc này sẽ chẳng bền lâu...

Nguyễn Thị Thanh Dương