"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Ước Vọng Xanh

Đêm xanh màu ngọc bích
Tiếng nhạc loạn cuồn quay
Khói thuốc mờ nhân ảnh
Nhịp thở níu khôn cùng

Điệu kèn xoáy thịt da
Cơn lốc mù sương khói
Rã rời từng âm điệu
Thao thức dại cuồn mê

Dòng sông xa nỗi nhớ
Âm vang cõi chập chùng
Vàng thu xôn xao lá
Hong nỗi nhớ mông lung

Ngõ trăng sao huyền thoại
Hoang vu tỏa xuống trần
Lung linh mờ đáy nước
Chập chùng vùng hóa thân

Tình yêu mở huyệt sâu
Niềm đau xưa chôn dấu
Nẻo xa xăm mù khuất
Lạc lối cõi tinh cầu..

Lạc vùng trời ốc đảo
Dã tràng kiếp phù du
Nghe trùng dương sóng vỗ
Dấu xưa kỷ niệm về

Lối mòn xưa rũ bóng
Xa bến bờ quạnh hiu
Từng nỗi đau câm nín
Cõi u trầm lãng quên

Mùa thu xanh ngà ngọc
Nỗi nhớ chùng buốt da
Rêu phong bờ ảo vọng
Cõi vắng sầu riêng mang

Ở hai đầu nỗi nhớ
Xanh xao dáng hao gầy
Mơ hồ vùng ảo giác
Mịt mờ khuất chân mây

Sợi nhớ buồn không tên
Thân mỏi mòn gổ mục
Từng vết sâu đêm về
Giọt sầu dâng tái tê.

Uyên Nguyên
Thu 2010