"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

Một Chút Sài-Gòn    

 

Một chút Sài-Gòn làm kỷ-niệm

khi chưa hờn-dỗi đổi tên đường

khi anh thấy dễ đi tìm-kiếm

con hẻm nhà em thật dễ-thương.

 

Một chút Sài-Gòn trong nỗi-nhớ

có Em cười nói thấy anh qua

có Bình-Thạnh nhớ hoài Công-Lý

có Xóm Cầu-Bông nhớ Xóm Gà.

 

Một chút Sài-Gòn thương Khánh-Hội

nhớ bên Gia-Định đến rưng-rưng

Sân Ga Bình-Triệu người trông-ngóng

làm bước ai đi cứ ngập-ngừng.

 

Sài-Gòn không hẹn mà thân quá

Góc phố, bùng-binh, ngã sáu này

Ai cũng thân-quen từ kiếp trước

họ-hàng, bè-bạn tay trong tay.

 

Một chút Sài-Gòn nhớ thiết-tha

tiếng rao ơi ới, đạp xe qua

Những người năm cũ chưa thay-đổi

tất cả giờ đây đã nhạt-nhòa.

 

Sài-Gòn tưởng xa mà gần-gụi,

thân-thiết như là Em với anh

có lúc vẫn xa nhau vĩnh-viễn

thì ra…mình nói-dối loanh-quanh.

 

Một chút Sài-Gòn chỉ thế thôi

đến nay bao năm tháng xa-xôi

làm sao quên được người yêu-dấu

đốt cháy tim ta đến rã-rời?

 

Hà-Việt-Hùng