"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Sài-Gòn còn đó không? 

 

Sài-Gòn còn đó không, Em?

đi ra đầu hẻm, người quen cùng đường.

Chị Tư, anh Tám thân-thương

chú Ba, bác Chín… coi chừng, anh quen. 

Đi đâu cũng thấy kêu tên

“lai rai ba sợi” là quên đường về.

Sài-Gòn tình-cảm tràn-trề

đi mà vẫn nhớ…như quê của mình.

Em mặc chiếc áo thiệt xinh

bao nhiêu năm tháng mà mình chưa quên.

                            

 Sài-Gòn còn đó không, Em?

đi trong nỗi nhớ, buồn lên kín hồn.

 

Hà-Việt-Hùng