"Đem đại-nghĩa để thắng hung-tàn. Lấy chí-nhân mà thay cường-bạo." ** Bình Ngô Đại-Cáo **

 

Mầu Nhiệm Tình Yêu

Lá thư của Huệ từ bên kia trời Âu gởi đến khiến Đông mừng không sao kể xiết. Không vui làm sao được, vì đây là lá thư đầu tiên Đông nhận được, kể từ lúc mới sang đến giờ, với bao nhiêu lời lẽ thắm thiết đậm đà, khiến Đông vơi đi phần nào nỗi sầu muộn trong tim, nơi mà mới đây còn đang đầy ăm ắp ,chất chứa nhớ nhung của từng kỷ niệm quê nhà vẹn nguyên, nào là hình ảnh con đường, hàng cây, quán xá, góc phố đến cả gương mặt ba mẹ, bạn bè thương yêu khiến Đông cứ dài mộng mị, khoé mi rưng ngấn trên gối ngủ hằng đêm kể từ sau chuyến không trình dài để đoàn tụ với anh chị ruột trên xứ sở xa lạ này.

Việc ra đi của Đông là do anh chị cứ viết thư về hối thúc, giục giã bao lần. Ba mẹ Đông vốn vì tuổi già, hơn nữa còn phải lo hương khói mộ phần ông bà nên không nỡ đành đoạn bỏ ra đi, nhưng Đông còn trẻ không lẽ chịu ở lại để suốt đời chôn vùi một tương lai đang chờ rực rỡ trước mắt hay sao?

 Mặc kệ Đông bối rối lo lắng thế nào khi tưởng tượng lần đầu tiên trong đời Đông phải xa lìa ba mẹ, tách rời khỏi vòng tay vốn ấm cúng thân thiết mà Đông đã quen lắm, để rồi cuối cùng dưới quyết định tối hậu của ba, Đông cúi chịu quay lưng gạt nước mắt từ giã tất cả để cất bước lên đường với ngàn lưu luyến, bồi hồi nặng trĩu lòng

Hành trang mang theo của Đông giản dị đến mức không tưởng, vì chẳng có tư trang gì giá trị ngoài số vật dụng tối thiểu dùng cho cá nhân, một ít bộ quần áo do chính tay mẹ lựa chọn vải rồi đặt may cho đúng kiểu cách, hợp thời với mùa bên xứ lạ, phần còn lại là một lô mười mấy cuốn album lưu niệm của bạn bè từ thuở tiểu học đến giờ, rồi cơ man nào kể những tấm thiệp sinh nhật, hình ảnh đi chơi từ những buổi cắm trại,v.v mà Đông thu thập để dành, gìn giữ yêu quý biết bao năm, Đông không nỡ bỏ lại, xé đốt, mà đem theo cho bằng hết như lời đã hứa với đám bạn rằng Đông muôn đời nhớ đến họ dù có ở bất cứ đâu đi nữa tình bằng hữu vẫn không hề nhạt phai.

  Huệ lớn hơn Đông nhung bốn tuổi, tính tình trẻ trung lại rất trùng hợp với sở thích của Đông nên Đông xem như bạn thân cùng trang lứa. Trước đây, Huệ học cùng trường sinh ngữ tối với Đông trong thời gian dài nhưng trên Đông hai lớp, sau đó theo gia đình vượt biên ra nước ngoài và lấy chồng đã mấy năm nay. Huệ được tin Đông sang Canada, biết địa chỉ, lập tức cô nàng viết thư để Đông nguôi ngoai nỗi nhớ nhà. Rồi mỗi cuối tuần những cú gọi long distance bất tận, huyên thuyên đủ chuyện, anh chị Đông thương em chẳng nại phiền hà kệ cho Đông chuyện trò thoải mái, dẫu sao anh chị cũng từng có tâm trạng của những kẻ mới sang, từng có nỗi niềm nhớ nhung da diết, khắc khoải với kỷ niệm đầy vơi.

 Được mấy tháng như thế thì chuyện trò thưa dần vì Đông phải vâng lời anh chị tập trung vào việc học sinh ngữ trước mắt để có khả năng nhập học chính thức hầu hoàn tất nốt chương trình trung học đang dở dang. Đông hiểu việc hiểu chuyện lắm, anh chị ngoài việc thương yêu, chiều chuộng mình còn nặng vai trách nhiệm bổn phận chăm sóc Đông như lời hứa với ba mẹ nên có hơi khắt khe kỷ luật, do đó Đông dẫu lười biếng, chưa thật tập trung, cũng không dám nào vượt giới hạn cho phép hay bất tuân để làm anh chị phiền lòng.

Đông, mười tám tuổi, con út trong một gia đình có bốn anh chị, vẫn còn được cưng như trứng, hứng như hoa, chưa từng bị nếm trải những khó khăn cuộc đời, lúc còn ở nhà có ba mẹ chăm lo, sang đây anh chị đùm bọc chẳng thiếu thứ gì thế nên ngoài việc ăn học ra, Đông thật hạnh phúc vì chẳng phải bôn ba cơm áo, gạo tiền như bao nhiêu thiếu nữ khó khăn về gia cảnh khác, ngoại trừ thời gian đầu bỡ ngỡ vì còn lắm buồn bã cô đơn vì thiếu bạn bè. Quả thật Đông đi học cả tháng trong lớp sinh ngữ, bạn bè giao tiếp khá nhiều, nhưng đa phần là dị biệt chủng tộc, khác ngôn ngữ, tuy có một số bạn học người đồng hương đó, nếu không lớn tuổi hơn nhiều thì khác lớp, lại không hợp tính với Đông tí nào thì hỏi sao Đông có thể tìm cho mình được một bạn tâm giao như bên nhà. Cuối cùng thì Đông cần Huệ như một cái phao cho Đông trút cho thỏa thuê mọi nỗi niềm.

Nói về đám bạn bên nhà, Đông cũng thư từ, email để giữ liên lạc nhiều lắm chứ, nhưng sao dần dần bỗng thưa thớt hẳn tin tức. Đông nghi ngờ tự hỏi do mình bận rộn bên này, các bạn bên kia thì tất bật lo toan muôn mặt sinh hoạt cuộc sống hay đã nhạt rồi thời gian nôn nao, trông ngóng nhớ mong như thuở ban đầu Đông vừa cất bước ra đi đến nơi xa tắp hơn nửa vòng trái đất. Huệ biết được an ủi rồi vỗ về Đông như người chị dỗ em:

-Không có tụi nó thì còn người bạn này, mai mốt hè rảnh, có dịp Huệ sẽ bay sang chơi với Đông. Rồi Huệ chọc Đông bằng câu nói đầy ý nghĩa rằng biết đâu chừng mai mốt Đông có đối tượng… mới lại quên ngay người bạn này. Mỗi lúc thế Đông cứ cho là Huệ chỉ muốn chọc mình cho vui nên cứ tự cười và nhủ thầm rằng sao Huệ lắm chuyện, cứ suy bụng ta ra bụng người thế nhỉ? có biết tuy Đông lớn xác nhưng còn ngây thơ ham chơi lắm, chẳng dám đâu nghĩ đến chuyện xa vời ấy. Thế mà đôi lúc thẫn thờ một mình mơ mộng, thả hồn theo mây gió, Đông giật mình nghĩ lại có khi nào lời nói của Huệ trở nên linh ứng không ???

Ngày tháng êm ả trôi đi, một hôm Đông đi học về, Đông chưa kịp thay quần áo thì chị Ba đã gọi giật Đông giọng nửa đùa nửa thật:

–Đông nè! Em có quen tên Tùng nào không, hắn nói là biết em, tha thiết nhờ chị đưa số phone của hắn và nhắn em gọi lại.

-Tùng ư? Đông bỗng ngớ mặt ra một lúc, Đông cố gắng lục trong trí nhớ xem cái tên này đâu ra mà lạ hoắc lạ huơ thế này. Mấy đám bạn con trai bên nhà chẳng có tên này, mà bên đây thì lại càng không có, chịu thôi… nhưng không muốn để chị Ba nghi ngờ lôi thôi Đông bình thản:

-Ơ.. đó là anh bạn học trong lớp khác gọi nhóm em họp hành bàn mấy chuyện làm party chung cho cuối năm đó mà…

Xong cơm nước, Đông vào phòng đóng chặt cửa với nỗi tò mò xen lẫn hồi hộp ghê gớm khi thử bấm số phone lạ . Đường dây bên kia reo hoài mà chẳng có ai bắt phone cả. Đông đâm ra hoang mang rồi gác phone lẩm bẩm bực bội, cô chắc hẳn có tên nào đó gọi vẩn vơ nhằm cố ý chọc phá mình đây…

Sáng thứ bảy thật đẹp, trời trong veo, nắng lóng lánh reo vui trên nhánh cây và âu yếm xà vào lòng Đông tạo muôn cảm giác ấm áp dễ chịu. Đông vươn tay chân làm vài động tác thể dục nơi hiên nhà trước khi chuẩn bị vào ăn sáng .Tiếng chị Ba réo tên Đông từ trong nhà bếp, chị gọi Đông để nghe dùm điện thoại vì chị đang bận tay.

 Đông áp tai vào ống nghe chuẩn bị lên tiếng hỏi, thì đầu giây bên kia,có tiếng con trai vang lên thật ấm

-Tôi là Tùng, xin phép được nói chuyện với Vi Đông.

Ngạc nhiên với giọng nói người lạ khiến miệng Đông cứng ra, ấp úng mãi chẳng ra lời, rèm mi cong bối rối chớp nhanh:

-Tôi là Đông, xin lỗi…tôi chưa hề biết anh,…có lẽ nhầm.. số không?

-May quá, thật hân hạnh nói chuyện với Đông, Đông có rảnh không?

Đông thoáng chốc nghe giọng mình không tự nhiên

-Ơ..nhưng …tôi không quen biết anh, đâu có chuyện chi nói…ừm…vậy …thôi nha anh.

 Đông cúp phone ngang xương, ngẩn người với ngàn dấu hỏi lạ lẫm trong đầu..

Một tuần, một tháng lặng lẽ trôi, dư âm cú phone lạ rồi cũng dần nhạt phai và gần như quên lãng thì bỗng một tối cuối tuần, cả nhà đi ăn tiệc bạn bè, chỉ mình Đông ở nhà vì phải chuẩn bị ôn bài vở gần kề cho ngày thi cuối khóa. Tiếng điện thoại lại reo vang. Đông nhấc ống nghe:

-Alô,… Đầu giây bên kia nhẹ nhàng

-Đông phải không? Tùng đây…. nhưng Đông đừng cúp phone như lần trước nhe, tôi chưa hết lời…Đông đừng giận.

Qua vài phút đối thoại đánh tan mọi hiểu lầm, thì ra Tùng là anh bà con của Huệ, anh dời sang đây không lâu và hiện làm việc không xa lắm nơi thành phố Đông đang sống, anh chỉ biết Đông qua lời kể rất ưu ái mà Huệ dành cho Đông, anh nói chưa biết mặt Đông vì Huệ lúc đi vội vã và bí mật chẳng thể đem theo bất cứ hình ảnh gì của bạn bè. Anh nghe Huệ khen Đông nhiều lắm với đặc điểm lí lắc, thân thiện, dễ thương.

Thế là Đông quen Tùng kể từ phút hội thoại lạ lùng ngắn ngủi đó.Cả hai chưa biết mặt nhau mà muôn lần như một nói chuyện cởi mở vui như tết như đã từng quen lâu lắm, có lẽ Đông bớt e ngại Tùng là người lạ, dầu sao anh họ của Huệ cũng giống như… anh của mình, còn Tùng lòng anh như mở hội khi anh làm quen được một cô em gái nhỏ dễ chịu, thật thà, nhất là còn nguyên nét nhí nhảnh, ngây thơ không như mấy cô tiểu thư tây hoá ở đây, anh cảm thấy bớt cô đơn và ấm cúng vô cùng, ít ra có người bạn nhỏ để trò chuyện, vì tính anh vốn cũng rất kỹ nên hiếm bạn.

 Mỗi cuối tuần Đông lại bận rộn những cú phone không phải từ Huệ nữa, Tùng hầu như chiếm hết những thời gian rảnh rỗi của Đông ngoài giờ học, Đông quen thuộc Tùng như thể một người anh chịu nghe những tâm sự vụn vặt, nên cô mặc sức được dịp thổ lộ bằng thích không nghi kỵ. Nhưng thật lạ quá!  Đông tự hỏi sao Huệ chẳng một tiếng giới thiệu anh họ mình và cũng thật lâu từ khi biết Tùng đến nay Huệ không gọi chuyện trò với Đông như trước, Đông thầm nhủ sẽ để dành hẳn một ngày gọi Huệ kể chuyện và mắng vốn cô nàng mới được

Thời gian thi cử xong, Đông chưng hửng nhận được email Huệ sẽ về Việt Nam thăm gia đình nhà chồng một thời gian khá lâu và nhắn sẽ gọi Đông khi cô nàng trở lại làm Đông không còn ai để kịp kể lể bí mật tâm sự rằng chẳng biết từ lúc nào tâm hồn Đông chớm xôn xao đến kỳ lạ, yêu đời hơn, đồng thời cảm nhận được cảnh vật chung quanh mình sao bỗng thêm thắm tươi với sắc hồng hưng phấn. Đông càng lúc thấy nhớ và muốn nghe hoài giọng nói trầm ấm của Tùng như một thói quen không thể thiếu đến nỗi mỗi cuối tuần, không được nghe tiếng anh nói chuyện là Đông cứ xao xuyến, bồn chồn cả người. Câu chuyện của anh kể cho Đông tuy chỉ xoay quanh vui buồn trong công việc, cuộc sống, nhưng sao chuyện nào anh nói cũng đều hết sức mới mẻ hấp dẫn trí tưởng tượng của Đông đến thế, cộng thêm lối nói duyên dáng dí dỏm đủ làm Đông quên hết những chán nản hay phiền muộn nếu có, và đôi khi tạo thêm sự phấn khởi trong niềm vui nào đó ẩn dấu trong tim Đông bội phần. Để có một ngày Đông đỏ mặt xấu hổ khi những lúc học bài khuya, trong không gian im lắng, hồn chợt bâng khuâng một chút gì len lén rót vào lòng thật dịu dàng, vẫn như quanh đâu đây vang lên những câu khẽ khàng, ngọt ngào êm ái, chỉ là lời hỏi thăm quen thuộc thôi nhưng sao Đông nghe ngầm trong đó ý nhị của sự chăm sóc kín đáo, giống như buổi sáng nào Đông chuẩn bị rời nhà đến lớp

-Đông hở? hôm trời trở gió nhiều, em ra đường có mặc đủ ấm không?

 Chao ôi! Nghĩ đến có bấy nhiêu đó là đã làm Đông bồi hồi, rung động cả tâm can. Hay là?? Gì nhỉ…ơ  có phải Đông đã rơi vào tình cảm chi đó đặc biệt không? nhưng Tùng đã tỏ gì đâu! Tâm sự qua lại vẫn không vượt mức giới hạn, bất quá sự quan tâm chỉ như là hai người bạn thân thôi, mà sao… Đông cảm thấy thiết tha vậy, Đông áy náy thở dài đăm chiêu tự vấn mình rằng rõ ràng chưa biết mặt, biết nhà, hiểu rõ tình cảm của anh ấy mà lắm băn khoăn thế. Đông lùng bùng với ý nghĩ xa vời, mông lung… chưa có bao giờ cả đôi bên đề cập muốn gặp nhau, toàn là chuyện trò trên điện thoại thôi..lạ ghê! Ý nghĩ giằng xé ấy làm Đông bỗng dưng não lòng đắn đo, tư lự để có giây phút không tự nhiên khi nói chuyện với Tùng, điều này Tùng tinh ý nhận ngay, khiến anh thắc mắc

-Đông có gì dấu anh, giọng em nói có vẻ khang khác làm sao, hình như có điều rối rắm lắm, có chuyện hở? Đông ơi!

Rồi một ngày Đông quyết định nhận rõ tình cảm lạ lùng đang như cơn sóng ngầm xôn xao gậm nhấm trong tim của mình. Đông thử gắng tránh không bắt những cú gọi của Tùng như mỗi tuần bằng cách Đông đến nhà bạn lấy cớ họp hành nên thường về khuya, mệt mỏi nên lờ đi lời Tùng nhắn gởi. Một tuần, hai tuần, ba tuần. Tùng như nôn nóng vì Đông không gọi lại, lời nhắn qua chị Ba như thôi thúc mãnh liệt hơn, đến nỗi chị Ba ngạc nhiên  hỏi Đông

-Chuyện gì mà bạn em coi bộ nóng ruột lắm hả Đông, tụi bay không phải gặp nhau trên trường mỗi ngày sao??

Đông ầm ừ, phớt tảng nhưng thật có cái gì như nhoi nhói sát lên vết thương vô hình nhức buốt vô cùng, lần đầu tiên trong đời Đông được nếm vị đắng hương cay khó chịu dằn vặt pha lẫn nỗi rứt ray…

Buổi sáng, Đông mở hộp thơ điện tử để check mail, mắt Đông sững lại khi bắt gặp email của Tùng. Đông bỏ quên thắc mắc việc tại sao anh biết địa chỉ email của mình vì Đông chẳng hề cho anh biết, nhưng vì hiện tại đang cảm xúc ngập tim, khiến Đông run tay nóng ruột vội vã click vào. Đông thót người, mắt đẫm lệ khi dòng thơ ngắn ngủi vỏn vẹn một hàng nhưng thương cảm làm sao!

- Đã gọi bao lần- Nhớ Đông lắm, có thể cho anh một cái hẹn gặp mặt em không?.

                TÙNG

Đông cắn chặt môi mình, có phải mơ không? Cuối cùng thì anh ấy đã muốn thật gặp mình, còn mình …Đông ơi! Tính sao đây, còn chần chờ, nấn ná đợi quyết định gì nữa?

Hôm nay là bữa tiệc cuối khóa, mai này một số các học viên sẽ chia xa, tùy hoàn cảnh mỗi người để có thể tiếp tục lên lớp trên hay tách riêng hướng khác đi theo con đường đã chọn của mình. Đông vừa đi vào cổng vừa mông lung nghĩ ngợi, đầu óc của cô lúc này chẳng thể nào tập trung, Đông bấn loạn vì câu nhắn gởi của Tùng liên tục mà anh ấy đã gởi mấy ngày đang chờ Đông hồi âm. Cúi đầu mải mê suy nghĩ thế nào bước chân ngơ ngẩn của Đông bỗng đâm sầm vào một người làm đổ hết chồng ly, đĩa giấy mà cô đem theo chuẩn bị cho tiệc mãn khóa. Đông cúi xuống hấp tấp nhặt nhạnh những cái đĩa mà cơn gió vô tình đang chờn vờn muốn thổi bay, và bàn tay ai đó cũng giúp Đông thu lượm mấy cái ly rơi tung tóe dưới đất, Đông mở miệng tính vừa xin lỗi và đồng thời cám ơn thì lạ chưa Đông nghe âm thanh tiếng nói vô cùng quen thuộc gần gũi:

- Đông đang vội phải không? Đông ngẩng mặt lên ngỡ ngàng:

-Ơ…thưa thầy …

Làn môi đầy đặn đẹp như trong tranh của người thanh niên nở một nụ cười tinh nghịch

-Đông thực không nhận ra sao?

-Anh, ủa ..mà Thầy …là người dạy thế lớp Anh văn vài giờ đầu lúc mới khai giảng khóa học? …….

Không để Đông đoán già đoán non, giọng trầm ấm nồng nàn vang lên làm Đông chao đảo

-Tùng đây, đã từ lâu một ngày mong được đối diện với em…

Mắt Đông chớp nhanh, toàn thân như run lên, sự xúc động cùng cực trước sự việc hết sức bất ngờ, cuộc gặp gỡ thình lình không tưởng của cô. Thoáng chốc đôi bàn tay rối bời lạnh ngắt của Đông đã nằm im ngoan ngoãn trong đôi tay thật ấm của anh.

Thì ra Tùng đã biết Đông từ lâu, từ thuở anh sang Huệ chơi và được nghe Huệ kể về Đông. Không biết sao tựa như một truyện cổ tích thời nay, một số mệnh đã định, người con gái anh chưa biết mặt nhưng đã đem lòng vấn vương thương yêu dường như thể trời đã đặt để, se kết cột chặt với đời anh lúc nào rồi. Anh cứ mơ tưởng ngày đêm, trong tâm nôn nóng anh cương quyết bỏ cả công việc là một chuyên viên điện toán đang làm, anh bay sang đây chủ đích dò tìm Đông nên quầy quả kiếm tạm việc gì đó làm, rồi sau đó cầy cục gắng xin cho được hợp đồng dạy bán thời gian sinh ngữ và điện toán cho những người mới đến nơi trường có Đông đang theo học, ước muốn để gặp và gần nàng. Anh để ý, dõi cô hằng ngày mà cô không hề hay biết. Huệ đồng lõa với anh họ, người trực ngay, chung thủy và tốt tính, để mong chuyển mối quan hệ bạn bè với cô bé Đông xinh đẹp có chút nghịch ngợm, khó chiều trở thành mối liên đới thân thiết họ hàng trong tương lai, nên sẵn sàng hết lòng giúp anh tất cả tin tức của Đông mà cô có được, Huệ cũng chiều theo ý muốn của anh là giữ chuyện bí mật đến phút chót với điều kiện anh hứa không bao giờ được làm người bạn thân bướng bỉnh và hơi cao ngạo dễ thương của mình tốn rơi một giọt nước mắt buồn phiền.

Anh tự mình xắp xếp dàn dựng sao cho việc làm quen Đông theo hướng tự nhiên không quá hấp tấp nôn nả cùng với thân phận anh họ của Huệ để Đông yên tâm không sợ hãi, lo ngờ. Nhìn Đông hằng ngày đi học, sinh hoạt, rồi trông mong đến cuối tuần để được hạnh phúc rạt rào nghe tiếng Đông líu lo trong điện thoại, tình cảm đã dần thăng hoa, để đến lúc chín mùi, không thể thiếu nhau, anh muốn công khai. Đông im lặng nghe rồi mím môi tỏ vẻ giận dỗi vì anh chỉ xem Đông là một con rối, tự ý chủ động dàn xếp làm theo sở thích cá nhân. Tùng nhìn vào mắt Đông tha thiết

-Ban đầu chỉ có số điện thoại và tên trường em theo học, cả bao nhiêu người anh chẳng biết cô nào là Đông cả, anh đã kiên nhẫn, khó nhọc dọ hỏi, tìm mọi cách để kiếm từng danh sách học viên, kiểm tra tới lui theo những dữ kiện anh nắm chắc, linh tính cho anh biết đích thực, anh chỉ lẳng lặng từ xa đứng nhìn ngắm em, em thơ ngây trong sáng quá, anh chần chừ hoài không dám ra mặt hay có hành động nông nổi nào sợ động chạm vào thế giới thần tiên thanh khiết em đang sống khiến em xấu hổ quay mặt từ chối thì anh chết mất. Anh đành nén lòng chờ đợi cơ hội. Sự giận hờn nào đó hay là một thử thách tình cảm, anh đoán là thế, em không thèm nói chuyện với anh nữa cả mấy tuần, lúc ấy anh như điên lên, đau khổ vô cùng, anh mới nhận rõ là anh đã đặt để cả tình yêu của mình vào em sâu nặng biết dường nào.

 Như một thân quen từ lúc nào, Đông đi sát vào người Tùng dâng lên mối đồng cảm sâu xa êm ái. Nước mắt ngấn đoanh giữa mi mà Đông ráng kìm chế để tránh rơi giữa chốn đông người thanh thiên bạch nhật như thế này, song niềm hạnh phúc chan chứa cứ dâng mãi qua từng lời anh bày tỏ khiến Đông chỉ dám như mèo con nhõng nhẽo, xấu hổ dụi đầu vào vai Tùng thủ thỉ:

-Ghét anh lắm, cái gì anh cũng tường tận như thể anh đi guốc trong bụng em, rồi mai mốt đây thế nào nhỏ Huệ cũng sẽ trêu chọc em, biết trả lời làm sao?

-Tùng xiết chặt bàn tay Đông, anh ghé sát tai Đông nồng nàn tình tứ khẽ đủ cho cô nghe

- Ừ..anh sẽ nói với Huệ rằng cám ơn cô ấy lắm vì đã mang Đông  đến cho anh như là món quà mầu nhiệm của tình yêu, môt món quà thật kỳ diệu và mật ngọt làm sao!! Đông ơi!, có biết rằng anh trân trọng và yêu quý nó hơn hết thảy mọi vật trên đời này không hở?.....

Hồng Thúy

 

Thống-Kê Vào Làng

Viet Nam 49.4% Viet Nam
United States of America 22.9% United States of America
Italy 10.5% Italy
Germany 8.5% Germany
Canada 2.6% Canada
Australia 1.4% Australia
France 1.0% France

Total:

68

Countries