"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **


Phố Đêm

 

Hơn 10 giờ đêm nhưng khu phố Tây ba-lô vẫn tấp nập. Những quán ăn, khách sạn vẫn nơm nớp người ra vào. Ngoài đường, những xe đẩy bán chả cá, khô mực đứng chầu chực như tạo thêm nét chấm phá cho khu phố về đêm.

Một chiếc taxi rề rề chầm chậm trên đường, những chiếc xe Honda chở các cô gái trẻ, ăn mặc mát mẻ đang bám sát theo. Khi chiếc taxi vừa dừng lại và một người đàn ông nước ngoài, da hơi ngăm đen bước ra thì cả đám Honda bu quanh như một bầy ong hút mật. Rồi thì người đàn ông cùng một cô gái bước vô xe, chiếc taxi lao đi, bỏ lại phía sau các cô gái trẻ với những từ ngữ khó lòng tìm thấy trong sách vở . 

Quán bar Aller Boo ngay góc đường Phạm Ngũ Lão, Đề Thám cũng đông nghẹt khách. Đây là một quán bar mở, giống như một quán nước bình thường, với những cái bàn kê thêm bên ngoài quán, chỉ khác là khách ở đây hầu hết là khách nước ngoài. Trong quán, những anh Tây trắng, quần short cùng các cô Đầm tóc vàng, quần lửng ngang ống quyển đang nhún nhảy theo tiếng nhạc xập xình.

Thằng nhỏ lấy miếng vải nhỏ màu đen, hai tay cầm hai đầu rồi kéo qua kéo lại trên đôi giày. Đôi giày đã trở nên láng bóng, thằng nhỏ nhìn rồi gục gục đầu như hài lòng với chính mình. Nó ngước đầu lên ông Mỹ già “Du, du, ô-kê, ô-kê”. Ông Mỹ già đang ngửa cổ tu những ngụm bia Calsberg cuối cùng. Ông để chai bia không lên bàn, rồi nhìn sang thằng nhỏ và chỉ liếc sơ xuống đôi giày “oh, good, good boy, you number one”, ông ta dơ ngón tay cái lên cùng với nụ cười hiền hòa, rồi móc túi lấy ra tờ giấy bạc 50.000 nhìn kỹ rồi đưa cho thằng nhỏ. Thằng nhỏ chụp lấy, đút vô túi quần, miệng thắng-kiu lia lịa, lân la ở đây, nó học được vài tiếng bồi, đủ để làm cái nghề mà chỉ xuất hiện vài năm gần đây, khi những người mắt xanh, mũi lõ gõ những bước chân trên dải đất chữ S, lần nầy với một tư cách khác nhưng cũng gây hưng phấn và nhộn nhịp không thua gì lần trước.

Thằng nhỏ hôm nay vui, toàn là gặp khách sộp. Nó mơ tới tô hủ tíu có miếng thịt mỡ béo ngậy cùng hành phi thơm phức, nó nuốt nước bọt cái ực. Chả bù với ngày hôm qua, nộp “xâu “rồi chỉ dám gặm khúc bánh mì với xì dầu xảm xì rồi tu một hơi nước lạnh hứng từ chỗ rửa tay trong nhà vệ sinh của quán bar. Rồi cũng xong !

Tiếng nhạc vẫn xập xình, ai cũng vui tươi, hưng phấn, mấy cô cậu bồi bàn vừa bưng nước vừa giựt giựt, nhún nhẩy theo điệu nhạc.

“Sang !”, nó giật mình nhìn qua bên kia đường, thấy con Xíu tay cầm bó bông hồng, đang kèo nài với ông Tây trẻ ngồi trong tiệm bán thức ăn Tây. Nó bước sang, tới chỗ con Xíu, con Xíu nhìn nó nháy nháy mắt. Nó hiểu ý, chỉ vào đôi giày dính đất sình của ông Tây rồi vừa ra dấu vừa nói “Du, du ô-kê ?”. Anh Tây trẻ xổ một câu gì nó chẳng hiểu, chỉ biết nhe răng cười hề hề. Cô gái Việt ngồi cùng ông Tây nói “Ổng hỏi mầy mấy tuổi đó”, “Em 10 hay 11 tuổi gì đó”. Cô gái lại quay sang nói với ông Tây, hai người nói chuyện, cô gái nói cả bằng miệng lẫn hai tay, chắc cô ta cũng đang bí. Rồi cô ta cũng quay qua thằng nhỏ :

- Ổng nói bộ mầy không biết tuổi của mầy hay sao ?

- Mẹ em khi thì nói em mười tuổi, khi thì nói em mười một tuổi.

Cô gái lại quơ chân, múa tay với ông Tây, anh ta lắc đầu rồi cười xòa, chỉ xuống đôi giày và giơ một ngón tay trỏ. Thằng nhỏ hiểu là anh ta chỉ trả 10.000 thôi. Thôi ! Cũng được, có còn hơn không, giày thể thao làm cũng nhanh thôi.

Con Xiú đứng kế bên lại chìa nhánh bông hồng ra rồi chỉ sang cô gái, anh ta lắc đầu, nó lại chìa phong kẹo sing-gum, anh ta lại lắc đầu, con bé mặt bí xị.

- Tao nay bán không được, chắc ở đói quá Sang ơi !

- Đừng lo ! Lát tao bao mầy hủ tíu.

- Thiệt hả, bữa nay mầy “dô “hả Sang ?

- Ừ, nay tao ngon, hihi…

Nó cười hãnh diện, con Xíu cũng hết buồn, nó lại tiếp :

- Bên công viên bữa nay có xiếc đó, giờ này mình vô rẻ lắm Sang !

- Ừ, tao với mầy đi coi cho biết.

Trước giờ nó cũng mơ được coi xiếc thực sự một lần chứ không phải xem ở TV. Nó mê anh hề mũi đỏ vừa lộn vòng vừa phóng dao vô mấy trái táo, rồi anh ta còn le cái lưỡi dài ngoằng, đỏ lòm nữa chứ, bất giác nó cười hằng hặc …

*****

Đêm đã khuya, mưa lất phất, những giọt mưa mờ mờ qua ánh đèn đường vàng vọt …

" Thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ,
Một chén cơm chiều nên lòng chưa no..."

Hai đứa nhỏ lầm lũi bước trên cầu chữ Y về nhà. Nhà chúng ở gần nhau, trong một con hẻm sâu từ đường Phạm Thế Hiển vô tới Rạch Đỉa.

- Lạnh quá, gió lạnh quá !

- Ừ, rán chút nữa, gần tới nhà rồi.

Con hẻm khuya hun hút, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp trên những mái tôn lụp xụp.

Nhà con Xíu còn ánh đèn, con Xíu kêu cửa. Thằng Sang bước vội, nhà nó ở cuối hẻm, trong nhà con Xíu mấy chục thước. Nó đã tới nhà, kêu cửa, mẹ nó ra mở cửa cùng với câu hỏi “Mầy đi đâu giờ nầy mới về hả, tiền đâu ? “

Thằng Sang bước vô nhà, không nói tiếng nào, móc tiền trong túi ra đưa cho mẹ nó. Nó nhìn vào bên trong, gian nhà sau, dưới ánh đèn néon, cũng mấy khuôn mặt quen thuộc đang ngồi xòe bài Tứ sắc, mặc cho mùi hôi thúi xông lên từ con kênh nước đen ngòm bên dưới.

- Có bây nhiêu đây hả, tao nghe thằng Còm nó nói mầy bữa nay “dzô” mà, còn nữa đâu ?   - Mẹ nó cau có.

- Có nhiêu đó à, hơn mấy bữa rồi.

Mẹ nó chụp cái cây chốt cửa, quất thẳng vào mình nó, thằng Sang đưa tay đỡ.

- Mày giấu hả, giấu hả, tao đánh cho mầy chết.

Thằng Sang chỉ lấy tay đỡ, không một tiếng rên la, nó đã lì đòn từ sau ngày ba nó chết vì tai nạn trong khi làm phụ hồ. Mọi hôm, Mẹ nó đánh chửi nó mấy cái rồi thôi, bỏ vô ngồi sòng. Nhưng hôm nay, Mẹ nó thật sự giận dữ,

- Này, lì lì, dám dấu tiền hả, tao cho mầy ra đường ngủ luôn.

Mẹ nó mở cửa rồi đẩy nó ra đường.

Thằng Sang lúc này mới thật sự tủi thân, phải chi nó còn Ba. Nó vẫn nhớ, mỗi buổi chiều Ba nó đi phụ hồ về đều có quà cho nó, khi thì cái bánh cam, lúc thì cái chong chóng giấy màu xanh đỏ, tự nhiên nước mắt nó ứa ra cùng tiếng thì thầm “Ba ơi “.

Nó đi ngang nhà con Xíu, tiếng la chát chúa của bà dì ghẻ con Xíu, “Mầy làm gì cả ngày hôm nay mà không có tiền hả con kia ?”. Tiếng con Xíu lí nhí gì đó nó nghe không rõ, rồi giọng bà “phù thủy “lại cất lên càng dữ dội hơn trước “Sao cha mầy đi làm hổng dẫn mầy đi luôn đi, ở đây ai hầu cơm mầy hả con ranh, tao đánh chết con gái mẹ mầy luôn”. Chắc là bà ta đ̣ang nghĩ tới bà mẹ xinh xắn của con Xíu, “Làm biếng nè, làm biếng nè “, tiếng con Xíu la khóc, rồi bóng con Xíu tông cửa chạy ra ngoài. “Mầy giỏi đi luôn đi, mai không có tiền đừng về, tao giết à ! “.

Con Xíu khóc rưng rức, đứng bên ngoài không dám vô nhà nữa. Thằng Sang đang đứng nép gần đó, nó kêu nhỏ “Xíu’. Con Xíu hoảng hồn, ”A “lên một tiếng. ”Tao nè Xíu”

- Sang hả, sao mầy lại ở đây ?

- Mẹ tao thua bài, bả nói tao đưa tiền it́ nên đuổi tao ra đường.

- Giờ mình đi đâu hả Sang ?

Thằng Sang bỗng nhiên làm ra vẻ người lớn, dù nó cũng chỉ hơn con Xíu một, hai tuổi :

- Đừng lo, mình lại sạp bà Tư nằm ngủ.

“À há”, con Xíu theo thằng Sang tới cái sạp trống hốc của bà Tư bán trái cây. Hai đứa leo lên nằm, muỗi vo ve từng đàn trên đầu chúng.

“Lạnh quá Sang ơi “, hai đứa co rúm vào nhau, giấc ngủ bé thơ rồi cũng đến trong hai tâm hồn ngây thơ “già cỗi”.

Tiếng hát Randy vọng ra từ cửa sổ một căn nhà thức khuya :

“Một manh chiếu rách co ro …
Một thân côi cút không nhà.
Thân em lá cỏ, bạn quen ai có đâu xa,
Thằng Tư, con Tám lê la,
Trên phố xa hoa....

Nhiều lúc nó khóc trong mơ
Mẹ ơi con yêu mong chờ,
bao giờ cho đến bao giờ … “

Mưa đêm rả rích …

Nguyễn Đức Diêu