"Biết lỗi, không khó; đổi lỗi mới khó. Nói điều thiện không khó, làm điều thiện mới khó." ** Hà Phủ - triều Lê Nhân Tôn **

 

Ước Nguyện Đêm Giao Thừa

Bé Tuấn nằm trên đi văn xem phim hoạt họa, mèo Tom và chuột Jerry của hãng GMC đứa đuổi đứa chạy phá phách tơi bời, những hình ảnh trong phim vui nhộn là thế mà vẫn không làm nó khỏi nhớ đến ba nó, ông Tân. Tay vày vò chiếc gối đi văng trong lòng, bé hỏi mẹ:
-Má ơi! Ba đi đâu mà hổm rày con không thấy ba về vậy?
-Ba đi về Việt Nam thăm ông bà nội lại rồi con ạ.
-Thăm ông bà nội sao đi hoài vậy? Khi nào ba về? Ba đi lâu quá, ba quên con rồi hả má? Ghét ba ghê!
-Ba sẽ về mà. Đừng buồn con ơi!

“Ta ơi, đừng buồn!” là câu trong lòng Hạnh. Khi nói câu đó nàng muốn phát khóc. Bản thân nàng lâu nay xót xa cay đắng biết bao, nhất là mỗi lần thằng bé đòi cha… “Ông ấy” về đây càng làm cho nàng thêm đau khổ chớ ích gì! Một chuyện không thể ngờ ai dè lại đã xãy ra. Nàng luôn tin chồng, nên đâu ngờ được thằng chả có thể quên đứa con ruột thịt, quên cả tình nghĩa vợ chồng để đi theo người khác dễ dàng như thế! Lòng buồn quay quắt nhưng nàng cố giấu nước mắt để cho con khỏi thấy.

Bé Tuấn, cái mặt phụng phịu, nói trong tiếng khóc nhè:
-Má dẫn con về VN thăm ông bà nội với ba lần nữa đi! Con nhớ ba quá à!

“Chuyện gì mai mốt sẽ tính sau, giờ hãy khuyên nó đã.” Nàng bảo con:
-Con tưởng dễ đi lắm hay sao? Chuyến đi lần trước đã tiêu gần hết tiền mình có rồi con ơi. Lại nữa má còn phải đi làm, con còn phải đi học, nhớ không con?. Mai mốt thế nào ba cũng về. Ðã đến giờ đi ngủ rồi đó con. Ði ngủ để mai dậy đi học đúng giờ nghe con!

Cũng may thằng bé rất ngoan, rất nghe lời. Bé lon ton theo mẹ vào cái giường nhỏ, leo lên nằm, quay nhìn mẹ mà nói:
-I love you, Mom!

Mỗi lần nghe con nói vậy Hạnh càng xúc động. Năm nay Tuấn mới 5 tuổi, chỉ mới bắt đầu đi học lớp tiền mẫu giáo mà đã biết tỏ ra thương cha yêu mẹ. Bé học nói tiếng Anh trong TV khá nhanh. Câu bé nói dễ thương nhất là “I love you, Mom!” và “I love you, Dad!” Mỗi lần được bố xoa đầu khen và đáp lại “I love you, too! Con giỏi lắm.” thì bé vui mừng hý hửng cười toe. Lâu nay nào có ai cho bé gọi Daddy và cũng chẳng còn ai xoa đầu và khen bé đâu! Đang đắm mình trong suy tư thì Hạnh chợt giựt mình vì tiếng Tuấn hỏi:
-Sao má không nói gì với con vậy? I love you, Mom!

Hạnh chợt nhớ là chưa đáp lời con, nàng vội đáp:
-I love you, too. Con ngoan, bây giờ ngủ đi nghe con!
-Dạ, má!

Thế rồi thằng bé nằm im, nhắm mắt, và chẳng bao lâu sau Hạnh đã nghe tiếng ngáy trẻ thơ vang lên nhè nhẹ. Nàng nhẹ nhàng tắt đèn và bước ra sau bếp. Để đở tiêu tốn, mỗi đêm nàng vẫn phải chuẩn bị thức ăn hôm sau cho cả hai mẹ con mang đi. Được ở một mình trong bếp nàng mới dám tự do thổn thức. Nào phải chỉ có thằng bé thấy nhớ mong ông Tân, chính nàng cũng nhớ, nhớ quay quắt. Ngoài nỗi nhớ nhung, nàng còn xót xa vì bị người mà bao nhiêu năm trời nay nàng đã đặt hết tin yêu vào lừa dối phụ bạc. Đầu óc nàng nhiều lúc như điên dại mà ngoài mặt cố không để ai hay. Nàng cũng chẳng biết phải làm sao cho con khỏi khổ! Thằng nhỏ còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hết ôm mặt khóc, nàng lại suy nghĩ miên man. Lâu nay tâm trí nàng luôn hoang mang, lúc này sau khi khóc đã đời nàng cố nhớ lại mọi chuyện...

Chừng gần một năm trước đ ây, có một hôm ông Tân cho hay rằng một người láng giềng ở VN vừa qua Mỹ theo diện HO ngẫu nhiên gặp ở ngoài đường cho ông biết lâu nay bố ông trông rất gầy ốm, không biết bệnh hoạn gì. Vì quan tâm đến bố chồng, nàng đã gọi điện thoại về hỏi thăm nhưng ai trong gia đình cũng đều bảo bố chồng nàng không sao. Khi nàng cho ông Tân hay thì ông bèn ỡm ờ giải thích:
-Chắc họ sợ mình lo nên mới nói thế. Bố càng không chịu nói thì anh càng thêm lo. Anh cần phải về một chuyến xem thực hư thế nào mới được. Anh sốt ruột lắm. Cũng lâu rồi mình chưa về thăm. Em chuẩn bị cho anh để ngày mai anh đi nhé!

Vốn là một người con gái nhà lành xinh xắn nhưng ít học, nay thành đàn bà cũng còn ngây thơ, Hạnh luôn tin tưởng, phục tùng chồng. Tối hôm đó nàng vội vã sắp xếp hành lý cho ông Tân, lòng thầm nghĩ chồng nóng lòng vì sức khỏe của cha là phải. Nàng không thắc mắc vì sao ông ấy đi gấp như vậy và ông ấy đã mua vé máy bay từ bao giờ. Ðêm hôm đó ông nằm lăn ra ngủ, ngáy khò khò, đến sáng sớm thì lái xe ra đi, không cả một nụ hôn hay một lần ân ái giã biệt như ông vẫn quen làm trước kia mỗi lần đi đâu xa.

Lâu nay Hạnh vẫn rất nể sự siêng năng cần mẫn của chồng. Ban ngày ông làm việc ở sở rồi tối lại cặm cụi ở bàn computer mãi đến khuya, bảo rằng việc sở nhiều quá, ông phải đem về nhà làm thêm. Hạnh chẳng biết gì đến computer, lại hình như dị ứng với nó, mỗi lần đụng tới nó là sợ. Ðối với Hạnh, computer chỉ dành cho người trí thức, còn nàng thì chỉ nên làm công việc nội trợ, chăm sóc thằng con, để ý đến mấy cái móng tay, móng chân của khách hàng của nàng là đủ. Trước đây ông Tân bảo ông cần computer để làm việc nên nàng không ngại bỏ môt số tiền lớn trong ngân quỷ vốn rất nhỏ của nàng ra mua một cái cho ông xài. Việc ông Tân dùng computer để “làm việc sở giao” làm nàng thấy hãnh diện. Nàng đã đi khoe với những người ở tiệm nail nơi nàng làm việc cho họ biết nàng cũng có một người chồng trí thức như ai. Nhất là sau khi đi thăm bố về, ông Tân miệt mài bên máy computer nhiều đêm đến rất khuya, bảo rằng ông phải làm bù cho những ngày đi vắng, việc bị ứ đọng.

Một hôm đang cùng nhau ân ái ông đã nói với nàng, với giọng ngọt như đường:
-Em ơi! Anh muốn bàn với em chuyện này, rất có lợi cho gia đình mình.

Nghe chữ “Em ơi!” kéo dài ra có vẻ vừa lả lơi vừa tình tứ, nàng thấy lòng lâng lâng vui sướng. Nàng khuyến khích chồng:
-Muốn gì thì cứ nói đi anh!

Ðược chồng nâng niu mơn trớn trong vòng tay, Hạnh cảm thấy chồng là tất cả, nàng nghĩ những gì chồng muốn làm chắc chắn đều chỉ làm vì tương lai của mẹ con nàng mà thôi. Không có gì mà phải suy tính và ngăn cản!
-Có một người bạn giới thiệu cho anh một mối ngon lắm. Anh bạn này đã kiếm được $30,000 dễ ợt. Anh ta đã giúp được cho cô chị, bây giờ còn lại cô em. Gia đình họ giàu có không tiếc tiền lo gì cả.
-Anh muốn nói gì thế? Gia đình người ta giàu có thì liên quan gì đến mình hả anh?
- Ðể anh giải thích cho em nghe! Hai cô con gái một gia đình người Hoa muốn qua Mỹ. Anh bạn anh đã bảo lãnh cho cô chị qua đây theo diện vợ chồng, nay anh ta giới thiệu cô em cho anh. Lúc đầu họ muốn trả $30,000, cùng giá với bạn anh nhưng anh không chịu nên họ tự động tăng thêm lên thành 35,000 Anh yêu em và con, cũng muốn có một số tiền để cho em mở tiệm hoặc mua xe mới, nhưng lâu nay cứ lưỡng lự mãi không nói ra, sợ nói ra em lại hiểu lầm anh rồi gia đình mất vui.

Nghe những lời đầu tiên của ông Tân, Hạnh cảm thấy lo âu, sợ rằng chồng có ý đồ gì đó. Nhưng những lời kế tiếp của ông đầy tình nghĩa và ân cần đã đánh tan những nghi nan trong lòng nàng. Nàng thấy cảm kích và muốn cho chồng được thể hiện tình thương yêu ấy của ông đối với vợ con. Một người làm chuyện gì cũng làm cho vợ con như vậy thì còn gì mà phải nghi ngờ? Ông cũng đã có trên 5 bó, sức nghỉn đâu nữa mà hòng nọ kia. Số tiền 35,000 đô la Mỹ đâu phải là nhỏ. Hai vợ chồng qua đây đã được 10 năm mà chỉ 5,000 đô cũng chưa bao giờ có.

Từ khi qua Mỹ theo diện HO đến nay, hai người từng vất vả lắm mới được tạm ổn như ngày nay. Thời gian có tiền trợ cấp của chính phủ, hai vợ chồng đã đi học tiếng Anh và đi học nghề. Ông phải đi làm bồi bàn cho những tiệm ăn VN trong vùng để được học tiếp lớp chuyên viên điện tử ở Mesa College. Ra trường xong, dù có bằng Tách (technician) nhưng khó khăn lắm cũng chỉ kiếm được nghề Ly (assembly) sau một thời gian chạy đông chạy tây. Đi làm được vài năm thì bị layoff, lại phải kiếm việc làm khác. Phần Hạnh thì học Anh Văn mãi vẫn chẳng đi đến đâu, chỉ xin được việc làm tạm thời ở những hãng lắp ráp đồ điện hoặc dụng cụ y tế lăng nhăng, khi người ta có việc thì kêu làm, đến khi hết việc thì cho nghỉ. Khi có bầu thằng Tuấn, phải ở nhà lảnh đồ “may chui” để kiếm tiền đi chợ. Sau khi sinh vì còn phải nuôi con dại nên Hạnh chỉ kiếm được rất ít. Ông Tân nói gì Hạnh nghe nấy. Lúc nào ông cũng bào là lương tiền của ông chỉ tạm đủ cho những chi tiêu như tiền thuê nhà, sửa xe (cũ), bảo hiễm xe, tiền điện nước, sữa, tả.vv. Vì vậy Hạnh cố may thêm đồ may kỹ nghệ kiếm tiền chợ để khỏi lấy tiền chồng. Dư được chút nào thì để dành. Nhờ vậy mới có tiền mua comp cho ông Tân “làm việc”. Cũng may, vì lợi tức thấp, việc làm của hai vợ chồng khi có khi không nên mẹ con Hạnh vẫn còn được trong chương trình WIC và bảo hiểm MediCal, đỡ lo. Cách đây hai năm, khi mà ông đang trong thời kỳ thất nghiệp, cũng may nhờ có social worker của nàng thúc đẫy, nàng đã xin đi học lớp Nail ở Trường Thẩm Mỹ. Nhờ có tiền đài thọ của quận hạt, nàng đã gửi bé Tuấn ở chỗ giữ trẻ chuyên nghiệp trong hai tháng đi học và sau đó thi lấy bằng nail. Lấy được giấy phép hành nghề xong thì nàng may mắn được bạn láng giềng có tiệm Nail cho làm tập sự. Ðến nay, dù ông chồng đã may mắn kiếm được việc Tách điện có khá hơn Ly lúc trước, khi tay nghề của nàng đã khá vững, nhiều khi nàng cũng ước mong có điều kiện để tự mình làm chủ một tiệm nhỏ để khỏi bị chủ lấy mất 6/10 tiền công kiếm được và nhất là khỏi chịu cạnh tranh của những bạn đồng nghiệp đanh đá sắc sảo hơn. Nay nghe nói ông có thể kiếm được tiền để mở tiệm cho nàng, hỏi sao nàng không mừng đến mất cả thần trí!

Không nghe vợ trả lời gì cả, ông Tân hỏi với giọng e ngại:
-Em nghĩ sao về chuyện này, Hạnh?

Câu hỏi của chồng đưa Hạnh ra khỏi cơn mơ đẹp, nàng đáp:
-Nếu làm vậy mà kiếm được tiền cho em mở tiệm thì nên làm lắm chứ.
-Nhưng nếu muốn làm vụ này thì mình phải làm giấy ly dị mới tiến hành được em ạ. Em biết anh yêu em và con, anh bảo đảm là sẽ yêu em và con đến suốt đời. Bây giờ mình chỉ “giả” ly dị để anh có tư cách luật định bảo lãnh cho người ta mà kiếm tiền. Trong vòng một năm, sau khi mình lấy tiền xong thì mình làm giấy hôn thú lại mấy hồi. Bảo lãnh cho người ta qua đây thì họ ở nhà họ mình vẫn ở nhà mình, có mất mát gì đâu mà sợ phải không em? Ở đây thiếu gì người từng làm vậy phải không em?

Ðể cho Hạnh tin tưởng hơn, hôm sau ông Tân đã đưa cho nàng $5,000, bảo là người ta đã “đặt cọc”, người ta có nói nếu không đồng ý thì trả tiền lui cho họ. Khi cầm $5,000 từ tay ông Tân, Hạnh cảm thấy rất nóng ruột, nhưng nàng không thể phân tích được, chỉ nghĩ là mình mừng vì bất ngờ có được số tiền lớn quá dễ dàng vậy thôi. Nàng nghĩ: “Chuyện làm ăn này coi bộ dễ dàng. Chỉ là giả thôi mà. Dù ly dị mà vợ chồng vẫn yêu thương nhau, vẫn chung sống với nhau như thường thì có sao đâu. Bao nhiêu người quanh đây có chồng có cả bầy con nhưng vẫn khai độc thân để lãnh được tiền nọ tiền kia thì sao. Ðể có một số tiền như thế, mình cũng nên chịu khó một chút là phải. Người ta thiếu gì người làm thế!” Thế rồi nàng đồng ý ký vào giấy ly dị “giả” mà ông đưa.

Tối hôm ấy, sau lúc ân ái, và đã lấy được chữ ký của Hạnh trong tờ giấy ly dị, ông Tân đột ngột bảo vợ:
-Em ơi! Thôi chết rồi!

Hạnh giật mình hỏi:
-Chuyện gì vậy anh? Chuyện gì mà chết?
-Em cho anh ít phút để báo tin cho người ta hay. Người ta bên đó lo xong chuyện sớm thì mình có tiền sớm em ạ. Anh cũng có việc của sở giao làm chưa xong. Em ngủ trước đi!
-Anh cứ làm việc đi, nhưng ráng đừng thức khuya quá nghe!

Hạnh ngoan ngoãn duỗi người nằm ngủ trong tư thái thỏa mãn hạnh phúc, vui sướng vì có số tiền bất ngờ trong tay. C òn ông Tân thì vội vàng nhưng thoải mái ngồi vào bàn computer, mở Yahoo!Messenger ra. Cửa sổ Yahoo!Messenger hiện ra, hình cái bộ mặt tròn vàng chóe với miệng cười toe toét đến tận mang tai làm ông cũng cười theo. Nhìn thấy chữ “hang2006 available”, ông đẩy con chuột đến và nhấn lên chữ đó. Khi thấy khung IM (Instant Message) hiện ra ông đánh máy:
-Hằng ơi ời!

Phía trong khung IM lập tức hiện lên hàng chữ trả lời:
-Ơi! Có gì mới không anh?
-Anh báo cho Hằng một tin vui; bà ấy đã ký giấy ly dị rồi. Như vậy chuyện bảo lãnh cho em bắt đầu được rồi đấy nhé! Có mừng không?
-A! Sao lại không mừng? Thế lúc nào thì anh mới bắt đầu thủ tục để bảo lãnh cho em?
- Ðừng có vội quá! Em có nhớ anh không đã?
-Sao lại không nhớ? Em nhớ anh muốn chết nên mới trông qua cho nhanh để được gặp anh đó.

Ông Tân liên tưởng đến điệu bộ nhõng nhẽo khi cô gái trẻ hơn ông những 2 bó thốt ra những lời lẽ da diết đó. Ông cảm thấy thèm khát được ôm lấy cô trong vòng tay như đã từng làm trong chuyến về Việt Nam lần trước. Ông tự nhiên so sánh Hạnh và Hằng và có ý nghĩ Hạnh như cơm nguội và Hằng như rượu ngon, những lần ngủ với Hạnh đâu có được nồng nàn như với Hằng vì đời sống cứ bị ám ảnh bởi bao nhiêu lo nghĩ tính toan do túng thiếu! Chiếc xe cũ nhiều lúc làm ông lo không biết mai đi làm nó có nằm ì ra không. Nếu ông bệnh, có tiền mà trả thêm (share of cost) hay không!!! Nhiều lúc ông ước có thật nhiều tiền. Ừ, bây giờ có cơ hội rồi, nếu ông bay về bển ngay bây giờ và có thể ở bển luôn. Nhưng chuyện này dĩ nhiên phải tiệm tiến. Ông viết:
-Anh cũng muốn chuyện bảo lãnh chóng xong, nhưng em nên nhớ mình phải chờ 6 tháng sau khi ly dị mới có quyền lấy chồng lấy vợ khác. Ngày mai anh sẽ đi hỏi Luật Sư về vụ này. Anh vẫn chưa biết sẽ phải chi phí bao nhiêu.
-Anh cứ hỏi đi rồi cho em biết để em gữi thêm tiền cho anh. Đừng ngại nghe anh!

Lần đó, ông bảo vợ rằng ông về VN để thăm cho biết bệnh tình của bố nhưng ông chẳng ở nhà với bố được bao ngày. Ngày đầu tiên về tới bển còn ở với bố vì phải ngủ li bì sau chuyến bay dài mệt mỏi và vì giờ giấc thay đổi. Ngay hôm sau đã áo quần chỉnh tề chào biệt bố và người nhà để đi “lo công chuyện.” Công chuyện của ông là gặp Hằng, người em gái phương xa mà ông đã quen biết và trao đổi tâm sự hằng đêm trong những tháng ngày qua. Ngôi nhà khá khang trang nằm trên đường Phạm Văn Hai (trước kia là đường Thoại Ngọc Hầu) trong khu chợ búa sầm uất đầy sinh ý trước vẫn có tên là Chợ Ông Tạ, cho ông Tân cũng như người đi đường nhận biết chủ nhân giàu có. Ông nhớ lại hồi đầu vì sao họ quen biết nhau… Khi đang lang thang dạo chơi trong mạng để tìm vui, khi vào Vietfun.com đã ngẩu nhiên thấy một quảng cáo rất đặc biệt “Nữ 30 tuổi, đẹp, duyên dáng, hiền lành, biết làm ăn. Mong muốn gặp được một người đứng đắn, thành thật, cỡ từ 35 đến 55. Nếu hợp sẽ giúp đỡ để tiến đến hôn nhân.” Ông Tân suy nghĩ: “Biết làm ăn, lại sẵn lòng giúp đỡ để tiến đến hôn nhân???” Phải chăng cô ta tự giới thiệu là người đàn bà từng trãi? Lại còn hứa hẹn sẽ giúp đỡ nữa. Thế chẳng phải là cách nói bóng gió muốn tìm người bảo lãnh thì còn gì nữa?” Thế là ông Tân nhào vào làm quen ngay. Sau những lần nói chuyện qua mạng, ông Tân tự hào: “Mình thông minh quá cở!”. Cô này muốn tìm chồng Việt Kiều thật và sẵn lòng trả tiền cho ai lấy cô đem cô qua Mỹ. Vụ làm ăn này thật là lý tưỏng! Sau một thời gian trao đổi thư từ trên nét, họ lại cảm thấy dần dần có cảm tình với nhau. Cô Hằng không e lệ như ngưòi khác; cô bảo cô muốn gặp ông Tân gấp vì nhớ ông. Hai người đã gửi hình cho nhau để nhìn cho đỡ nhớ trong lúc chờ đợi. Hình cô Hằng chụp sexy chừng nào thì ông Tân càng gấp đi chừng nấy và vì thế mới có vụ ông Tân cần về VN gấp để “xem bệnh tình của bố thế nào.” Lần đầu gặp mặt lãng mạn ra phết; cô Hằng chở ông đi Cấp trên xe Honda của cô. Ông Tân thấy Hằng săn đón ông nên cũng yên tâm, bớt đi nổi lo bị chê già. Ông nghĩ: “Trước kia dù sao mình cũng là sĩ quan cấp uý, cũng bảnh trai, cũng có nhiều cô theo chứ chơi sao. Dù những đoạ đày do năm tháng lưu đày trong trại cãi tạo, và sau những gian nan để bắt đầu lại cuộc đời mới, dù đã tàn tạ đi ít nhỉều thì cũng vẫn còn phong độ, bây giờ Hằng có mê mình cũng đúng thôi.” Nhìn thấy Hằng trẻ trung, khiêu gợi, mặt mày sắc sảo, lại giàu có, ông cảm thấy như mình đang được sao Thiên Vương chiếu mạng; vừa sắp được cả tình lẫn tiền. Có lúc ông cũng nhớ vợ con, nhưng hễ cô Hằng ỏn ẽn một hồi là ông lại như bị hớp hồn, nghe bảo sao thì làm vậy. Khi thúc hối ông lo gửi Giấy Ly Dị , Giấy Chứng Nhận Độc Thân, và đơn xin bảo lãnh về đường Lê Duẫn để cổ sẽ làm thủ tục ở bên VN thì cổ bào ông: “Số còn lại khi nào em qua được bên ấy rồi sẽ giao hết cho anh. Lúc đó tiền em cũng là của anh thôi.” Cô Hằng thỏ thẻ những lời hứa hẹn sẽ cùng ông xậy đắp hạnh phúc, bảo đãm tương lai sẽ giàu có vì cổ có rất nhiều tiền. Cổ còn bảo trong những điện thư: “Bất ngờ gặp được một người đàn ông thành thật như anh quả thật là may mắn cho em. Em chỉ mong kiếm được người đưa em qua Mỹ thôi. Bây giờ gặp anh sẵn lòng làm ơn lại còn cho em tình yêu nữa thì còn gì may mắn bằng.” Cô Hằng đã giao trước cho ông Tân 7,000 đô và cung cấp những chi tiết cần thiết cho ông Tân để ông xúc tiến việc bảo lãnh khi ông trở về Mỹ. Cũng vì ham số tiền cô Hằng đã đưa trước đó mà Hạnh đã tin chồng, chịu ký đơn ly dị “giả”, và tin tưởng vào vụ làm ăn tưởng là đứng đắn này. Nàng biết đâu rằng chồng nàng đang lộng giả thành chân, chính ông cũng đang hoang mang vì diễn tiến có quá nhiều bất ngờ. Họ bảo cần phải làm cho giống thực mới được.

Thân nhân của ông Tân ở Việt Nam chỉ biết về vụ “mua bán” mà ông Tân cho hay lúc đầu nên đã tham dự vào “màn kịch” một cách vô tư. Khi ông Tân cần làm đám hỏi với cô Hằng, mà cô Hằng gọi là “một trong những thủ tục bảo lãnh”, thì bố ông Tân cùng anh chị ông theo sự sắp xếp của cô Hằng đã mang cau trầu rượu thịt đến nhà cô ở đường Phạm Văn Hai để xin bố mẹ cô cho phép ông Tân lấy cổ. Ðám hỏi phải long trọng làng trên xóm dưới đều biết. Cả những cán bộ và quan chức địa phương đều được mời tham dự. Sáu tháng sau, khi mà thủ tục ly dị với “vợ trước” đã hoàn tất, khi mà luật pháp của Mỹ lẫn Việt đều cho ông Tân cái quyền tái giá, một đám cưới rình rang cũng đã được tổ chức tại nhà hàng lớn, cô dâu Hằng đã được rước về làm Lễ Gia Tiên và lạy 3 lạy ở nhà bố mẹ ông Tân. Hàng mấy trăm khách và quan viên địa phương lại được mời tham dự. Tất cả đều được quay phim chụp ảnh rất đầy đủ. Gia đình nhà gái không ngại tốn kém nên mọi thủ tục cưới hỏi hoàn hảo (như thật) 100%.

Về phần Hạnh ở bên này, trong thời gian chuyện bảo lãnh đang tiến hành và ông Tân vẫn còn ở chung với mình, nếu ngẫu nhiên Hạnh có nhìn thấy những lá thư tình tha thiết đậm đà (cả qua bưu điện lẫn trên mạng) mà ông chồng và người ta đã trao đổi với nhau, hay những tấm hình chụp họ đứng bên nhau một cách âu yếm và có hỏi tại sao thì ông Tân chỉ việc cười hề hề mà giải thích rằng đó là những bằng chứng cần phải có để cung cấp cho Sở Di Trú trong vụ bảo lãnh. Nếu không làm thế thì họ đâu có tin. Dù tin tưởng chồng cách mấy đi nữa, nhưng nhớ lại ánh mắt ơ thờ, lời nói khách sáo, thái độ hờ hững của ông Tân khi ở bên mình Hạnh đã có cảm giác ông như một người khác. Có lúc ông còn gọi nhầm tên nàng là Hằng nữa. Ðến khi ông Tân khăn gói về VN bảo là đi làm đám cưới để hoàn thành thủ tục bảo lãnh, Hạnh mới cảm thấy ghen tức và buồn khổ quay cuồng, và lúc đó mới ý thức được rằng một chuyện rất kinh khủng đang xãy ra cho cuộc đời mình... Phải chi mình đừng có ham tiền của thiên hạ! Nàng hối hận tự trách mình. Nhất là sau đó, sau khi ông Tân đã đi về VN mãi hai tuần vẫn chưa thấy về, nàng gọi về bên ấy để hỏi thăm, nghe người nhà kể về đám cưới rình rang của chồng mình với thiên hạ, Hạnh đã phát điên lên. Quay quắt không chịu nổi, nàng bỏ cả việc làm, mua vé máy bay giá cao, dẫn luôn thằng Tuấn về Việt Nam để tìm hiểu.

Ngày nàng bước đến nhà ông bà nội thằng Tuấn, bàn thờ gia tiên vẫn còn đôi đuốc hoa cháy dỡ và những hoa đẹp quả quý. Quanh phòng khách vẫn còn những bức liễn hồng có những chữ đỏ “Bách Niên Giai Lão” và “Sắc Cầm Hòa Hợp” Cố nuốt đau khổ vào tim, nàng e dè dắt thằng con ra mắt ông bà nội nó.

Theo lời mẹ dặn từ trước, thằng Tuấn vòng tay cúi đầu thưa rất lễ phép:
-Cháu là Tuấn, xin chào ông bà nội ạ.

Thấy thằng cháu nội khôi ngô đỉnh ngộ, hai cụ rất vui vẻ. Cụ ông khen:
-Giỏi lắm! Cháu đích tôn ngoan lắm.

Cụ bà thì ôm cháu vào lòng, xoa xoa đầu Tuấn một cách thích thú:
-Ôi Trời! Thằng nhỏ giống bố nó như tạc vậy.

Nhìn lại thấy hình dung tiều tụy, bộ mặt u sầu của Hạnh, bà cụ chợt kêu lên:
-Mà tại sao mày lại để cho chồng mầy làm chuyện gì kỳ vậy hở con? Thằng Tân nó bảo là mầy muốn cho nó làm vậy để lấy tiền mở tiệm neo gì đó. Cha mẹ nghe nó năn nỉ ỉ ôi nên phải theo lời mà rước dâu như thiệt, nhưng coi chừng lộng giả thành chân thì khổ lắm đó con! Tưởng là làm cho qua quýt, ai dè nhà cô kia làm đình làm đám rùm beng, bây giờ làng trên xóm dưới ai cũng đều biết. Tao thật chẳng hiểu ra thế nào nữa.

Hạnh nghẹn ngào chẳng biết phải đối đáp thế nào với mẹ chồng. Chỉ tại nàng cả thôi! Ðáng kiếp cho một kẻ tham tiền, đáng kiếp cho một người vợ ngu, một người mẹ dại, để bây giờ hai mẹ con phải khổ sở như thế nầy! Cha mẹ ông Tân là người chân quê thật thà đâu có biết gì, mình đâu có thể trách họ được! Mình cũng chẳng nên than thở nổi niềm riêng làm họ buồn lây. Quyết định như thế rồi nên Hạnh cố đổi buồn làm vui, cố dối người và dối luôn cả mình:
-Thưa cha mẹ! Có lẻ họ muốn làm thế cho người ta khỏi nghi ngờ đó thôi. Thủ tục đòi hỏi thì phải làm chứ biết sao bây giờ? Nhưng bố thằng Tuấn đi đâu rồi hở mẹ? Thằng Tuấn đòi bố, khóc lóc hoài đòi về thăm ông bà nội với bố nên con đành phải dẫn nó về đây.

Nhìn Hạnh một cách kinh ngạc xen lẫn ái ngại, bà cụ đáp:
-Ðám cưới xong là nó đi luôn, mẹ tưởng là nó về bển rồi chứ. Ðám cưới cũng đã quá một tuần. Thế cũng lạ nhỉ?

Câu nói của bà cụ làm tim gan phèo phổi của Hạnh nóng lên như đang bị ai lấy lửa mà nung. Ông Tân đang ở đâu, đang làm gì, nếu không là đang đi hưởng tuần trăng mật đâu đó như những cặp vợ chồng mới cưới thực sự? Ý nghĩ này làm mặt nàng tái đi, người lảo đảo, phải ngồi phệt xuống đất để khỏi bị té xỉu.

Thấy Hạnh như vậy, bà cụ vội hối thúc con gái đưa nàng vào giường nằm nghỉ. Thấy thằng Tuấn cứ bám theo hỏi mẹ bố nó đâu, bà cụ vội bảo những đứa nhỏ dẫn nó ra vườn đánh bi đánh đáo, mong nó tạm quên.

Cô Thời, em chồng của Hạnh vốn là bạn tốt của Hạnh trước kia, chính cô đã cùng Hạnh chịu cực chịu khổ dầm mưa dãi nắng đi bới xách cho ông Tân những năm tháng ông bị tù đày cãi tạo. Cũng chính cô làm mai mối cho hai người họ lấy nhau để Hạnh giúp đỡ ông Tân phương tiện đi Mỹ theo diện HO khi ông Tân được thả ra. Cô nhìn Hạnh mà không khỏi thở dài:
-Em không ngờ chị dại dột như thế; ai lại để cho chồng ly dị mình đi lấy vợ kiếm tiền kiểu này chứ! Ông Tân rõ ràng là đã bị con quỷ cái ấy hớp hồn mất rồi, nên ông ta bây giờ chẳng còn coi ai ra gì nữa. Ông ta bị nó mê hoặc nên phỉnh phờ bố mẹ, lừa gạt chị, rồi còn dối trá cả em nữa. Cái miệng lúc nào cũng bô bô là làm thế để kiếm tiền cho vợ con, nhưng bây giờ hóa ra chỉ là xạo sự. Ông ta có đưa tiền gì cho chị không?

Hạnh thật thà tâm sự với cô em chồng mà cũng là bạn thân:
-Tôi chẳng biết nói gì hơn vì chính tôi đã ký giấy ly dị để cho anh Tân đi lấy người ta. Anh Tân bảo là chỉ cần ly dị 1 năm để anh ấy bảo lãnh cho người ta theo diện vợ chồng xong, nhà ai nấy ở, còn tôi và anh ấy vẫn là vợ chồng chung sống với nhau. Sau khi lấy tiền rồi thì làm giấy hôn thú lại như xưa mấy hồi. Anh ấy đã đưa cho tôi 5,000 đô, bảo là tiền người ta đặt cọc, bởi thế nên tôi mới tin anh ấy mà làm thế. Ai dè…

Ðể bớt xấu hổ, Hạnh kể lể cho cô Thời nghe về hoàn cảnh khó khăn của gia đình trong thời gian qua. Hạnh cũng bảo nàng chỉ tưởng rằng ông Tân thật tâm lo cho gia đình khi khuyến khích nàng chịu khó nhẫn nhục kiếm tiền mở tiệm chứ có ngờ đâu…Phải, nàng có ngờ đâu…

Cô Thời vớt vát:
-Chung quy cũng tại con hồ ly tinh quỷ quyệt kia bày trò cả. Nó đã lợi dụng affair để quyến rũ ông Tân bỏ vợ bỏ con đi theo nó như nó đã từng dụ dỗ người ta để người ta bỏ vị hôn thê… Tôi cũng tức giùm cho chị và cháu chứ phải không đâu. Con hồ ly tinh đó chắc bây giờ đang bơi lội thỏa thích hằng ngày ở Cấp với cái ông Tân khờ khạo ấy đó…. Cô vừa nói mà miệng vừa mím lại như thể đang nói về một kẻ thù không đội trời chung.

Sau khi buột miệng thốt ra những lời ấy cô Thời chợt ngưng lại và nhìn vào mặt chị dâu. Hạnh giả vờ nhắm mắt lại như thể đã mê đi vì quá mỏi mệt. Nghĩ là Hạnh đã ngủ mê vì đi đường xa mệt mỏi, cô yên tâm đi ra ngoài để lo việc bếp núc.

Cô Thời vừa bước đi thì Hạnh đã không cầm lòng được, phải bụm miệng khóc oà. Nàng nghĩ như thế là rõ ràng quá rồi; chồng nàng đã thật sự đi lấy cô gái nhiều thủ đoạn này chứ không phải chỉ là việc mua bán giả tạo như ông ấy nói. Ông ta cũng không phải khờ khạo như cô Thời đã cố tình bênh vực. Ông ta đã lừa dối phỉnh gạt nàng một cách trắng trợn. Bố mẹ ông chẳng phải chân thật như nàng tưởng, chính họ đã cưới hỏi cô Hằng này cho ông chứ không phải chỉ là vô tâm vô tình vì bị phỉnh gạt. Mình bây giờ không còn là dâu con của họ nữa rồi, họ đâu có muốn cho mình nằm vạ ở đây. Hạnh bật ra khỏi giường, lôi luôn va li hành lí, gọi thằng Tuấn, nói giả lả đôi câu từ giã rồi ra đi một nước trước con mắt kinh ngạc của mọi người trong nhà.

Bước chân ra khỏi nhà ông bà nội thằng Tuấn rồi Hạnh mới thấy rối trí vô cùng. Tức giận gia đình nhà chồng thì bỏ đi nhưng bây giờ lại không biết nên về đâu? Về nhà cha mẹ để cha mẹ anh chị em mắng cho là đồ ngu hay sao? Ði ở khách sạn thì lại không đủ tiền. Bây giờ tiền bạc hay cả mạng sống chẳng còn ý nghĩa gì đối với nàng một khi tình và chồng đều về tay người khác, nhưng còn thằng Tuấn thì sao? Còn chút tình mẫu tử may ra níu giữ được cho nàng khỏi gục ngã trên đường, còn chút bình tỉnh mà lo cho con. Dù sao nàng cũng cần phải gặp bố nó để hỏi cho ra lẽ. Nàng vẫn không tin ông Tân có thể bỏ mẹ con nàng một cách quá ư dễ dàng như thế. Chắc ông có nổi khổ tâm gì đó khó nói ra mà thôi. Trong tâm trạng hoang mang và điên cuồng, bất kể thân xác của hai mẹ con đã quá mệt, nàng quyết định lên xe đò đi thẳng về Vũng Tàu để tìm ông Tân cho rõ trắng đen.

Ðang khi ngủ gà ngủ vịt nàng chợt tỉnh thức vì tiếng tài xế hô to: “Quý bà con cô bác, ai xuống bến xe Vũng Tàu thì sẵn sàng đi! Bà con cô bác ơi….” Hạnh mở to mắt và chợt nhìn thấy ai như ông Tân đang phóng xe Honda ngược lại từ xa xa bên kia đường, phía sau lưng có người đàn bà đang ôm eo ông chặt cứng. Nàng vội dụi mắt để nhìn cho kỹ thì rõ ràng là ông ấy chứ không ai khác đang chạy xe ngang qua. Chiếc xe màu đỏ bóng loáng chấp chóa dưới ánh mặt trời rất bắt mắt không thể nhầm lẫn. Thằng Tuấn nhìn theo ánh mắt của mẹ lúc này cũng đã thấy ông Tân nên gọi lớn: “Bố ơi, bố!” Chẳng biết ông Tân có nghe hay không, chỉ thấy ông hơi ngoãnh mặt ra sau một chút nhưng rồi vẫn tiếp tục chạy nhanh về hướng Sài Gòn, để lại thằng Tuấn với bộ mặt mếu máo và mẹ nó với hai hàng nước mắt lả chả vì hụt hẫng và ghen tuông. Khi thằng Tuấn thắc mắc hỏi vì sao nàng khóc, bố nó đã chở ai đi đâu, và rồi đòi đi theo bố thì Hạnh chỉ muốn kêu trời, chẳng biết nên thế nào mà nói. Rõ ràng là họ đã đi hưởng tuần trăng mật ở đây suốt tuần qua! Tưởng tượng đến những màn cụp lạc của họ với nhau ở khách sạn bấy nhiêu lâu bất giác nàng nóng máu muốn giết chết cả đôi cho hả. Lần nầy, nàng quyết định đến tận ổ của con hồ ly tinh đã quyến rũ thằng chả, không còn ngại ngùng gì nữa.

Căn nhà 3 tầng lầu có cổng sắt phía trước dù kín cửa vẫn trông rất hoành tráng, vẫn cho người đi lại tấp nập bên ngoài đường nhìn thấy chiếc xe Honda đời mới màu đỏ láng coóng đang dựng sát tường nhà bên trong. Chẳng phải đó chính là chiếc xe họ vừa mới chở nhau từ Cấp về là gì? Hạnh sùng sục đến mở cổng, cổng không khóa. Nàng dẫn con vào bấm mạnh chuông cửa, một bà già ra mở cửa. Người nàng run đến nổi giọng nói cũng lạc đi:
- Ông Tân có đây không? Cho tôi gặp ông Tân!

Bà già gọi lớn vào trong:
-Cậu Tân ơi! Có người muốn kiếm nị nè!

Từ sau phòng khách, từ một phòng nào đó ông Tân thong thả đi ra trong bộ đồ ngủ sa tanh màu xám sang trọng. Thằng Tuấn hình như không nhận ra đó là bố nó nữa nên chỉ đứng nấp sau lưng mẹ lấp ló nhìn. Nhìn thấy mẹ con thằng Tuấn, ông Tân tái xanh cả mặt mày, vội vàng luýnh quýnh bảo Hạnh:
-Em chờ đây một chút, anh vào trong thay áo quần một tí rồi sẽ ra ngay.

Nhưng khi ông chưa kịp rút lui vào trong thì đã có giọng đàn bà cất lên:
-Ai vậy anh? Có chuyện gì mà người ta đến đây kiếm anh vậy? Rồi một người đàn bà cở 30 mặt mày sắc sảo mặc một bộ đồ pajama sa tanh màu hồng điểm hoa sang trọng mà Hạnh đoán là cô Hằng xuất hiện. Sự tráng lệ của những đồ đạc trong nhà và cách ăn mặc sang trọng của chủ nhân chưa chi đã trấn áp Hạnh, gây cho nàng một mặc cảm tự ti, chấp nhận thua thiệt, ngược lại với ý định quyết chiến ban đầu với những kẻ mà nàng đã vừa kết án là gian phu dâm phụ. Tự nhiên sự hùng dũng ban đầu đã biến đâu mất.

Ông Tân mặt mày mất hết vẻ tự nhiên, ấp úng trả lời:
-Ðây là Hạnh và thằng Tuấn, con anh.

Cô Hằng đon đã mời:
-À! Thì ra là chị Hạnh. Mời chị và cháu Tuấn ngồi chơi! Chị và cháu muốn uống gì?

Nhìn thấy bộ điệu của cô gái này Hạnh thật không biết dùng lời gì để diễn tả; vừa có vẻ điêu ngoa xảo trá, vừa có vẻ kịch tính, cải lương. Nhất là cặp mắt lươn của cô ta làm nàng nhớ tới câu: “Những người có cặp mắt lươn trai thì trộm cướp, gái buôn chồng người.” Nàng không ngồi xuống mà chỉ đáp:
-Cám ơn cô, tôi chỉ muốn nói chuyện với ông Tân, bố thằng Tuấn thôi. Hạnh cay đắng nhận ra rằng mình không còn có thể gọi ông Tân là “chồng tôi” khi nói chuyện với người khác nữa.

Cô Hằng bấy giờ mới làm mặt lạnh:
-Ðược rồi, chị cứ nói chuyện với anh Tân một lúc đi, nhưng chị nên nhớ rằng anh ấy hiện nay đã là chồng của tôi, có hôn thơ hôn thú đàng hoàng và cả làng trên xóm dưới ở đây đều biết.

Trước khi đến đây Hạnh đã định sẽ nhiếc mắng cô Hằng này một trận, sẽ chửi cho ông Tân một hồi cho đỡ tức, nhưng những lời này của cô Hằng làm cho nàng như ăn cá mắc xương, tức uất mà không mở miệng được. Giận người khác thì có thể chữi mắng họ cho hết giận, nhưng tự mình giận mình thì biết làm sao đây? Những lời cô ta nói đều là sự thực, chính nàng đã bỏ chồng để cho người ta lấy, trăm sự tại mình thì bây giờ còn gì mà nói năng? Phải chi lúc đó nàng đừng có quá ngu dại đi tin lời ông Tân!

Dù còn thơ ấu chưa hiểu được chuyện đời, nhưng bé Tuấn hình như cũng cảm nhận được người đàn bà đứng trước mặt đang cùng với bố nó làm khổ mẹ nó, nó vừa trừng mắt nhìn cô ta vừa giựt áo mẹ nó:
-Mẹ ơi! Ði đi mẹ! Con không muốn ở đây đâu, mẹ đưa con về nhà đi!

Hạnh đưa ánh mắt chứa đựng bao nhiêu nổi niềm u uất về phía ông Tân một lần rồi đi theo con ra khỏi căn nhà ác mộng ấy trước cái nhìn thoả mãn của kẻ chiến thắng . Thái độ lúng túng, cái nhìn bối rối của ông Tân ít nhiều cho Hạnh có cảm tưởng ông rất sợ cô gái này, có lẻ ông muốn đi theo thăm hỏi thằng con mà không dám.

Từ ngày thua buồn thua kiện, chấp nhận hậu quả do lỗi lầm của mình để trở về Mỹ mấy tháng trước, Hạnh đã dần dần bình tâm để trở về với công việc hàng ngày và lo nuôi con. Khi nghe nói nàng bị chồng bỏ rơi, dù sau lưng thì chế nhạo nhưng bạn đồng nghiệp ở tiệm cũng tội nghiệp nhường bớt khách hàng cho nàng, và chủ tiệm cũng chia thêm tiền công cho nàng nên việc chi tiêu cũng không đến nổi túng bấn. Từ hơn tháng nay ông Tân thỉnh thoảng vẫn điện thoại thăm hỏi và bảo rằng ông rất nhớ mẹ con nàng. Trong giọng nói của ông có một vẻ chán chường buồn bả mà nàng không thể hiểu được vì sao. Vì giận kẻ phụ phàng nên nàng cũng không hề thèm hỏi ông lấy một câu. Nàng đâu có biết vì sao cô Thời, em ông Tân mỗi lần nói đến cô Hằng đều gọi cô ta là “Hồ Ly Tinh” và giọng nói có vẻ căm thù. Nếu Hạnh biết cô Hằng này đã đoạt người yêu tham tiền của cô Thời và hiện hai người họ đã gặp lại nhau trên đất Mỹ thì chắc đã không còn thắc mắc tại sao ông Tân đã liên lạc với nàng và tỏ ra buồn bã…

Nhớ đến những gì đã xãy ra từ trước, ở Cấp, ở nhà cô Hằng ở Saigon, và nhất là hiện giờ ở ngay cùng thành phố San Diego, “hai người họ” đang chung sống với nhau…Hạnh bầm gan tím ruột, tự nhắc nhở mình đừng dại mà tin bất cứ điều nào ông Tân nói nữa. Từ lúc trở về Mỹ, Hạnh đã từ chối không cho ông Tân gặp bé Tuấn cũng như không nhận bất cứ đồng nào của ông Tân, như là một lời nhắn cho ông Tân biết rằng tiền bạc của ông là đồng tiền bất nghĩa, và cũng để tự răn mình đừng vì tiền mà trở thành ngu muội thêm một lần. Thằng Tuấn còn quá bé, chưa thể hiểu được chuyện gì đã xãy ra nên vẫn luôn hỏi thăm mẹ khi nào thì bố sẽ về. Nhưng bất kể bao nhiêu lần tự nhắc nhở tự răn mình, những lời tỉ tê của ông Tân qua điện thoại và việc đòi bố của bé Tuấn nhiều lúc đã làm Hạnh chao đảo. Nàng nhận ra một điều là nàng chưa hề hết yêu ông Tân, nhìn đâu ở trong nhà cũng nhớ đến ông, và rất nhiều lúc mong ước được gương vỡ lại lành. Những lúc thằng Tuấn nhắc đến bố với vẻ quay quắt là những lúc nàng cảm thấy lòng chùng xuống, nhớ tưởng lại những ngày gia đình ba người yên vui đầm ấm, những buổi tối thằng Tuấn thỏ thẻ giọng nói dễ thương: “I love you, Dad, I love you, Mom!” trước khi đi ngủ, và những lần ân ái đầy yêu thương mà có lẽ không bao giờ nàng tìm lại được với bất cứ ai.

Giờ đây sắp đến Giao Thừa, năm cũ sắp qua đi và năm mới đang dần đến, nàng nhớ làm sao những lần ân ái mặn nồng đầu năm mà ông Tân không bao giờ bỏ sót vì bất cứ lý do gì khi còn chung sống bên nhau. Dù ông không nói ra nhưng thái độ âu yếm ân cần của ông như muốn nói rằng: “Anh muốn yêu em mỗi ngày mồng một để suốt năm mình sẽ chẳng rời nhau.” Nhớ đến đây nàng bỗng tha thiết ước mong Nàng Xuân sẽ bằng cách nào đó mang trả lại niềm tin và hạnh phúc cho mẹ con nàng.

Đang đứng trước bàn thờ Tổ Tiên đầy hương hoa âm thầm cầu nguyện, Hạnh chợt nghe chuông điện thoại reo vang, đúng lúc kim đồng hồ treo tường chỉ đúng 12 giờ khuya và một vài tiếng pháo bất hợp pháp nổ đì đùng đâu đó chào mừng Năm Mới, Nàng mừng rỡ khi nghe giọng ông Tân bên kia đầu giây:
-Mừng em Năm Mới! Con đi ngủ rồi hả em? Giây phút này anh nhớ con và em vô cùng. Anh mong em hãy tha lổi cho anh. Bây giờ anh mới biết là anh chỉ yêu em và con hơn hết.

Hạnh nghe thân thể rạo rực nhưng miệng thì cay đắng thốt:
-Lời yêu chót lưỡi đầu môi ai mà không nói được? Xin anh đừng lừa dối tôi nữa!

Ông Tân năn nỉ:
-Đầu năm vào giây phút thiêng liêng này anh xin thề là bất cứ câu nào của anh cũng là thật lòng. Anh đã già nhưng vẫn còn dại dột, đã ham của lạ trong thoáng chốc để khổ cho em và con. Anh rất ân hận. Em hãy thông cảm cho anh nhé! Bây giờ Sở Di Trú đang tảo thanh những vụ làm ăn bất hợp pháp dữ quá, nhiều văn phòng dịch vụ lo những vụ hôn nhân giả đã bị tố cáo, những vợ chồng giả đang bị bố ráp bắt giữ nên anh không thể ở nhà với em và con được dù anh tha thiết muốn. Anh bắt buộc phải ở với Hằng như một cặp vợ chồng thật, dù bản tâm anh không muốn thế. Em biết không? Anh rất muốn trở về để ba người trong gia đình chúng ta sẽ lại chung sống êm ấm như xưa. Bây giờ chuyện chưa giải quyết được nên xin em tạm thời nhẫn nhục và xin hãy đừng từ chối lấy tiền của anh để lo cho con trong lúc chờ đợi anh về!

Nghe những lời giải thích của ông Tân, Hạnh bán tín bán nghi. Lòng nàng trở thành rất mâu thuẫn. Mới giây phút trước nàng nguyện cầu gia đình sum họp, bây giờ sau khi nghe ông Tân thủ thỉ một hồi lại nổi cơn tam bành. Nàng đâu thể chấp nhận một người chồng đã ăn ở hai lòng trong bao lâu nay. “Rõ ràng là anh ta đã mê mẫn con kia đến nổi lừa phỉnh hết mọi người, sao bây giờ có thể nói như thế được?” Nàng cảm thấy tâm thần bối rối, muốn mỉa mai ông Tân bằng câu hỏi: “Thế có phải bây giờ anh bị con kia bỏ rơi nên mới sáng mắt ra rồi đòi trở về phải không?” nhưng nàng kịp thời nghĩ lại để nuốt câu nói vào lòng, dù sao cũng là đầu năm. Nàng chua chát nói với ông Tân:
-Đầu năm tôi xin chúc cho anh năm mới vạn sự như ý, sức khỏe dồi dào, tiền vào như nước, và hạnh phước tràn đầy với người vợ mới.

Hạnh ấm ức để điện thoại xuống dù còn nghe loáng thoáng như tiếng ông Tân gọi với “Mình ơi!” Nàng cắm thêm vài cây nhang trên bàn thờ Tổ Tiên rồi lại chấp tay khấn nguyện. Mùi trầm hương từ bát nhang và hoa quả trên bàn thờ quyện vào mũi làm nàng cảm thấy dễ chịu hơn. Không khí mát lạnh của Đêm Giao Thừa bây giờ không còn làm cho nàng cảm thấy buốt lạnh nữa nhờ những lời ông Tân đã nói ông đã thề là nói thật lòng. Nàng bây giờ đã học khôn để biết rằng chờ cho cô Hằng kia được quyền thường trú để ông Tân có quyền ly dị cổ cũng mất mấy năm, vả lại từ đây đến đó nhân tình biết có còn nguyên vẹn hay không càng không có gì bảo đảm, thế nhưng dù sao ước vọng của nàng bây giờ hình như đang được tổ tiên chấp thuận cũng đủ làm cho nàng thỏa nguyện; ít ra trong Năm Mới này con nàng cũng vẫn còn có cha thương tưởng và nàng vẫn chưa mất hẳn người chồng và tình yêu.

Ái Hoa
(Một Đêm Giao Thừa)

 

Thống-Kê Vào Làng

Viet Nam 49.4% Viet Nam
United States of America 22.9% United States of America
Italy 10.5% Italy
Germany 8.5% Germany
Canada 2.6% Canada
Australia 1.4% Australia
France 1.0% France

Total:

68

Countries