"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 


Tội Nghiệp Hoa Hồng

Mộng Hiền ngồi trước computer bắt đầu một ngày làm việc nhưng chưa có việc gì cần làm ngay nên nàng thong thả với thú vui trên net.

Mở trang net nào cũng thấy những hình ảnh về ngày Valentine sắp tới. Năm nay ngày lễ tình yêu rơi vào thứ Năm.

Nàng ngắm nhìn đủ loại hoa Hồng quảng cáo trên trang net mà không khỏi chạnh lòng nhớ đến những bó hoa Hồng của những mùa tình yêu đã qua, ngọt ngào và cay đắng, mặc dù sống hạnh phúc bên chồng nhưng nỗi tiếc thương ân hận vẫn dày vò nàng.

Mộng Hiền luôn cảm giác có lỗi khi từ bỏ một tình yêu.

Ba năm trước Mộng Hiền là một thiếu nữ xinh tươi mơ mộng có vài chàng theo đuổi. Trong số đó có hai người nổi bật nhất là Thủy Triều và Hậu.

Thủy Triều là biệt hiệu của chàng nhạc sĩ đàn hay hát giỏi trong một ban nhạc, chàng đẹp trai hào hoa phong nhã. Mộng Hiền yêu chàng.

Và Hậu, một công chức gương mẫu chăm chỉ, việc làm tốt, lương cao, đẹp trai và hiền hậu như cái tên mà cha mẹ đã đặt cho chàng thì chiếm được cảm tình tuyệt đối của mẹ Mộng Hiền, trong khi nàng chỉ cảm mến chàng chứ chưa hẳn là yêu.

Từ khi quen nhau, yêu nhau Thủy Triều đã thường xuyên tặng Hoa Hồng cho Mộng Hiền.

Cuối tuần nắng đẹp thì chàng mang hoa đến với lý do:

- Một ngày nghỉ đẹp trời như thế này em xứng đáng nhận bó hoa Hồng xinh đẹp cho đời vui thêm.

Một chiều mưa buồn chàng cũng mang hoa đến tặng với lý do thật lãng mạn:

- Em ơi, anh gởi cho em bó Hoa Hồng để tình yêu của anh sẽ bên em, ấp ủ em trong chiều mưa cho em bớt buồn, bớt lạnh.

Và ngày lễ Valentine thì nhà Mộng Hiền như tràn ngập hoa Hồng. Buổi sáng có người đến giao một bó Hồng, lúc ấy Mộng Hiền đã đi làm mẹ nàng ở nhà nhận hoa bà để nguyên bó hoa trên bàn chờ con gái về.

Đến trưa lại có người gõ cửa giao hoa, lần này hoa Hồng từ một cửa tiệm khác. Bà ngạc nhiên hỏi người giao hoa:

- Cô có chắc là bó hoa này giao cho địa chỉ này không? Tôi nghĩ là có sự lầm lẫn nào đó?

Cô nhân viên cửa hàng hoa khẳng định:

- Làm sao mà chúng tôi giao lầm một món quà trọng đại trong ngày lễ tình yêu được chứ, người gởi tên Thủy Triều và người nhận tên Mộng Hiền đây mà.

- Thế thì đúng rồi. Cám ơn cô.

Bà nhận hoa và lẩm bẩm một mình "Không biết từ giờ tới chiều thằng dở hơi này còn tặng hoa nữa hay thôi?”

Thế là hai bó Hoa Hồng tình yêu để trên bàn. Buổi chiều khi Mộng Hiền vừa về tới nhà chưa kịp thay áo và bà chưa kịp kể cho con nghe về hai bó hoa thì bà lại nghe có tiếng chuông cửa làm bà bàng hoàng giật mình:

- Chắc lại là người giao hoa!!!

Mộng Hiền vui mừng chạy ra mở cửa, sao mà mẹ nàng nói đúng thế, người ta giao cho nàng một giỏ Hoa Hồng vừa to vừa đẹp lộng lẫy. Tấm thiệp cài trên bó hoa là tên chàng chứ còn ai khác nữa. Chắc chàng đã đặn người giao hoa đến đúng lúc nàng vừa về tới nhà.

Nàng âu yếm vuốt ve từng cánh hoa và quay ra hỏi lại mẹ:

- Sao mẹ biết con sẽ nhận hoa mà mẹ có vẻ lo âu thế?

Mẹ nàng khó chịu chỉ hai bó hoa còn nằm trên góc bàn:

- Kia kìa, từ sáng đến trưa nay mẹ đã nhận hai lần hoa của anh ta rồi. Mẹ cứ thấp tha thấp thỏm từ trưa đến giờ. Và đúng như mẹ lo nghĩ anh ta lại giao thêm bó hoa thứ ba. Tặng hoa mà như… khủng bố người ta.

Nàng thì mơ màng:

- Anh ấy đang yêu con mà mẹ, chắc cả ngày hôm nay anh chỉ nghĩ đến con thôi... Mẹ đừng ác cảm với anh Thủy Triều nữa.

- Dở hơi! tặng hoa ngày Valentine một lần đủ rồi, ai lại tặng đến 3 lần thế này, hả?

Nàng vẫn mộng mơ:

- Mẹ chẳng còn trẻ để hiểu cho tuổi trẻ và mẹ chẳng là nghệ sĩ để hiểu những tâm hồn nghệ sĩ luôn khác người. Với con anh ấy thật hào hoa bay bướm.

Tất cả ba tiệm hoa khác nhau, mỗi tiệm một kiểu cắm hoa và trang trí, nhưng kiểu nào cũng đẹp, cũng sang, Mộng Hiền vui thích lắm...

Nhưng mẹ Mộng Hiền đã cay cú nhận xét:

- Con sinh ra và lớn lên ở Mỹ tâm hồn con trung thực và tin người quá. Thằng này hoang phí, lương nhạc sĩ, ngày làm ngày không làm, chả là bao mà tiêu xài như ngài triệu phú đa tình. Làm ra bao nhiêu tiền thì mua hoa tặng cho con hết, ngày thường cũng tặng hoa với những lý do vớ vẩn, ngày lễ tình yêu thì tặng hoa lu bù tới tấp. Thế thì ở nhà nó làm gì còn tiền? chỉ húp cháo hay ăn ổ bánh mì trừ cơm thôi.

Khỏi cần mẹ nói Mộng Hiền cũng biết là anh Thủy Triều nghèo, chàng tặng hoa cho người yêu không tính toán thì mới là người đàn ông hào hoa rộng lượng đáng quý, còn hơn người đàn ông giàu mà chi li tính toán. Chàng làm nàng cảm kích và yêu mến chàng thêm.

Mẹ nàng đe dọa:

- Con mà lấy nó thì có ngày húp cháo đấy con.

Nàng đã miên man nói về chàng:

- Nhưng hai chúng con tâm hồn cùng mơ mộng, cùng lãng mạn, nghĩa là hai tâm hồn đồng điệu thì cuộc sống vợ chồng sẽ hạnh phúc. Anh ấy nói con là nguồn cảm hứng vô tận và duy nhất trong đời mà anh đã có được.

Mẹ nàng đay nghiến:

- Ối, con ơi! đừng bao giờ tin vào hai tâm hồn đồng điệu, càng giống nhau thì càng chán nhau sớm, mộng mơ cho lắm đến khi sống chung đối diện với thực tế thì mộng vỡ càng nhiều. Hôm nay nó tán tỉnh con thì nói thế. Ngày mai gặp cô khác nó cũng nói thế đấy, chẳng có ai là người duy nhất trong trái tim mấy chàng đa tình này đâu.

- Còn hơn là hai tâm hồn lạc điệu đồng sàng dị mộng.

- Nhưng khi hiểu nhau sẽ thương nhau hơn, vì thế mẹ muốn người con sẽ kết hôn là anh Hậu chứ không phải chàng nhạc sĩ nghèo này.

Mẹ nàng hớn hở nói về chàng trai mà bà đã lựa chọn cho nàng:

- Anh Hậu đẹp trai thua gì anh nhạc sĩ? Anh có việc làm vững chắc, tài chánh ổn định, có nhà cửa hẳn hoi. Con lấy anh Hậu là có nhà ở ngay, còn anh nhạc sĩ thì vẫn ở thuê apartment phải không?

Mộng Hiền thật thà:

- Không mẹ ạ, anh ấy đang share phòng nhà người ta…

- Ối giời! lại còn phải share phòng... Không, nhất định mẹ không gả con gái yêu của mẹ cho một kẻ sống lang bang vật vờ như thế.

Nàng vụng về bào chữa cho người mình yêu:

- Bao giờ anh ấy trả góp cho cái xe cũ đang đi xong thì sẽ thuê một căn phòng apartment cho đàng hoàng mẹ ạ. Anh ấy bảo con thế.

Mẹ nàng lại kêu lên:

- Ối giời! cái xe cũ mà cũng phải trả góp? Nó còn bảo gì con nữa? nói cho mẹ nghe.

- Với lại anh ấy còn nợ những món tiền trong vài thẻ tín dụng, cũng đang trả góp. Công nợ trả dần từ từ sẽ sạch nợ thôi.

- Ối giời, lại nợ cả thẻ tín dụng! Còn gì nữa?

- Với lại anh ấy… thỉnh thoảng phải vay nợ bạn bè khi ban nhạc không hoạt động, không ai mời trình diễn. Nhưng món nợ này bao giờ trả cũng được vì là chỗ bạn bè nên coi như không lo cái khoản này mẹ ạ…

Mẹ nàng kêu không ra hơi:

- Ối giời, thế thì nó nợ như Chúa Chổm!

Mộng Hiền xót xa kết luận:

- Anh ấy là một người nhạc sĩ tài hoa bị đời bạc đãi. Nhưng nợ như Chúa Chổm là gì hở mẹ?

Mẹ nàng nhăn nhó đau khổ:

- Thôi, thôi, con đừng kể nữa, đừng hỏi nữa. Đã nghèo tơi tả thế mà tặng hoa thì hoang phí lộng lẫy, đó là kiểu sống bạt mạng không cần biết ngày mai, sẵn sàng nhịn đói nhịn khát để vui trong phút giây.

Trong khi Thủy Triền tặng nàng những ba bó hoa Hồng trong ngày lễ Tình yêu thì anh Hậu chỉ tặng nàng một bó hoa Hồng.

Mẹ nàng lại ngọt ngào rủ rỉ:

- Con ơi, anh Hậu chỉ tặng con một bó hoa Hồng nhưng có thể mua nhà mới, xe mới khi lấy con. Thằng kia nó chỉ lợi dụng hoa Hồng, tặng hoa Hồng để tán tỉnh bông lơn với con thôi, không phải tặng nhiều hoa là yêu con nhiều đâu.

Cuối cùng anh Hậu ngỏ ý cầu hôn nàng còn Thủy Triều thì hứa hẹn thật tha thiết: “Anh yêu em, không thể sống xa em, vậy chúng ta cứ sống chung bao giờ sạch nợ anh sẽ để dành thật nhiều tiền để cưới em tưng bừng huy hoàng.”

Lời hứa hẹn xa vời như biển khơi mênh mông không bến bờ ấy cũng làm nàng cảm động, nàng sẵn sàng sẽ sống bên chàng, bên người mình yêu quý.

Nhưng mẹ nàng tinh ý lắm, bà đã quyết liệt ngăn cản, giảng giải cho Mộng Hiền biết nếu yêu nhau thì phải tôn trọng nhau, anh ta rủ rê con sống chung là không yêu con thật tình, chỉ muốn lợi dụng tình cảm của con dành cho anh ta thôi.

Và thế là nàng đành làm kẻ bội tình vâng lời mẹ bằng lòng lấy anh Hậu.

Mộng Hiền đang thả tâm tư trôi về giòng dĩ vãng thì chợt nghe tiếng hỏi:

- Chị Mộng Hiền đang mơ mộng gì thế?

Đó là cô Xuân nhân viên đồng nghiệp cùng văn phòng bán bảo hiểm này, cô mới vào làm mấy tháng nay. Xuân ghé mắt nhìn lên màn hình computer của Mộng Hiền:

- Chị đang mơ ngày Lễ Tình Yêu hả… Hai anh chị thật đẹp đôi và hạnh phúc chắc chắn sẽ có ngày Lễ Tình yêu thật đẹp luôn.

- Thì cứ đến ngày này ai mà chẳng có quyền mơ mộng chứ…

Cô Xuân nhiều chuyện:

- Không đúng đâu, cũng có người không dám mơ, em đang rối điên đầu vì chuyện tình của nhỏ em họ nhờ em giúp ý kiến đây, em kể ra chị Mộng Hiền góp ý nhé…

- Xuân cứ kể đi, mỗi người một ý may ra sẽ giúp được cô em họ quyết định chuyện tình của mình.

- Cô em họ của em tên Ngọc Thạch yêu say mê một anh chàng nhạc sĩ đã 2 năm nay dù biết là anh nghèo, anh nhạc sĩ chiếm được trái tim Ngọc Thạch không cần nhiều lời tán tỉnh mà chỉ bằng hoa Hồng, anh tặng nàng hoa Hồng trong ngày mưa, ngày nắng, và vào ngày Valentine thì tới tấp gởi hoa Hồng đến nhà nàng mấy lần, anh ta bảo Ngọc Thạch là nguồn cảm hứng đồng điệu trong cuộc đời mà anh đã bắt gặp và không thể rời xa làm Ngọc Thạch sung sướng và cảm động biết bao nhiêu..Tình yêu thắm thiết thế mà khi Ngọc Thạch bàn đến chuyện cưới hỏi thì chàng nhạc sĩ bảo hai đứa cứ sống chung, từ từ đợi anh ta trả nợ xong cái xe cũ và mấy cái thẻ tín dụng đang trả góp, anh sẽ để dành tiền rồi cưới hỏi linh đình…

Mộng Hiền buộc miệng:

- Chắc anh ta đang ở share phòng?

Xuân ngạc nhiên:

- Ùa! Sao chị biết? đã share phòng mà có khi còn không đủ tiền trả nữa đó...

- Thì Xuân kể anh ta nghèo như thế tiền đâu mà mướn nhà, chỉ có nước đi share phòng thôi.

- Chị đoán mò mà thật là sâu xắc. Bây giờ theo ý chị Ngọc Thạch có nên sống chung và đợi chờ anh nhạc sĩ trả xong nợ sẽ cưới nhau, sẽ lấy được người mình yêu hay chia tay anh ta? chứ yêu nhau mà cứ kéo dài lê thê phí cả tuổi thanh xuân.

Mộng Hiền nghĩ ngay đến lời mẹ nàng nói năm nào và trả lời nhanh chóng:

- Ngọc Thạch mà lấy anh nhạc sĩ này thì cả đời húp cháo đó. Đợi anh ta đến bao giờ mới xong nợ? Sống chung là mình thiệt thân trước, còn chuyện cưới hỏi chỉ là bó cỏ tươi treo trước mõm ngựa cho nó chạy đường dài mà nó không bao giờ với tới đâu.

Xuân thở phào:

- Chị Mộng Hiền thực tế và rất có lý, cứ y như là chị đã từng trải qua rồi vậy. Em thật là nhẹ lòng, thế là em đã có lời khuyên cho cô em họ rồi. Cám ơn chị.

Xuân trở về bàn làm việc của mình, Mộng Hiền cũng exit khỏi trang net nói về ngày Valentine.

Hôm nay lòng nàng cũng nhẹ nhỏm, mẹ nàng đã nhận định về anh Thủy Triều không sai, đã kéo nàng ra khỏi cõi tình u mê, sẽ không còn gì để ân hận, để lưu luyến tiếc thương mối tình đẹp mộng mơ lãng mạn mà một thuở nàng đã đắm say...

Đã 3 năm qua mà Thủy Triều vẫn chưa trả xong những món nợ, vẫn ở share phòng. Nếu ngày ấy nàng khăn gói theo chàng sống chung thì không biết cuộc đời nàng giờ này ra sao?

Chắc gì 3 năm tới anh ta sẽ làm được cái điều hứa như đã từng hứa với nàng để cưới Ngọc Thạch?

Thôi, cứ để anh ta vui với những mối tình lãng mạn nhất thời đi, sau Mộng Hiền, sau Ngọc Thạch sẽ là một cô nào đó say đắm vì chàng nhạc sĩ đẹp trai và tài hoa, sẽ thương cảm chàng nghèo mà phong nhã đa tình với những bó hoa Hồng chàng thường xuyên gởi tặng.

Tội nghiệp cho những bó hoa Hồng đã bị chàng nhạc sĩ lợi dụng đem tặng lu bù cho những người con gái nhẹ dạ như nàng, như Ngọc Thạch và lầm tưởng đó là những tình yêu mà chàng gởi gấm…

Nguyễn Thị Thanh Dương