"Biết lỗi, không khó; đổi lỗi mới khó. Nói điều thiện không khó, làm điều thiện mới khó." ** Hà Phủ - triều Lê Nhân Tôn **

 

Thu Nhớ Người!

Sáng nay thức giấc nghe lành lạnh, ngoài trời mưa bay bay, gió hắt hiu, trời thu trông ảm đạm làm Thúy buồn mênh mang, và lòng nàng chợt bâng khuâng khi nhớ đến tình. Nàng có tình xưa và tình nay, mà tâm và trí luôn chia hai nửa, một nửa dành cho mỗi tình, khi thì sôi nổi bên tình này, khi thì u uất trầm lắng với tình kia.

Chính Thúy đã định sẽ ở goá, chỉ sống với tình xưa, chung thủy với hình bóng của Người xưa chứ không yêu ai khác, nhưng mỗi khi thu về sao thấy mình cô đơn, khi đông về một thân sao lạnh lẽo làm lòng nàng thấy trống trải, cứ ước rằng mình có bạn để chia xẻ vui buồn thì vẫn hơn. Thế rồi trời xui đất khiến cho Thúy gặp gỡ Anh trong một hoàn cảnh thật bất ngờ.

Trong một buổi Lễ Thất Tuần do một người bạn tổ chức cho cụ thân sinh ở chùa NLTT ở San Diego, Thúy và Anh đều đã được mời đến. Giữa hàng ngàn người trong khuôn viên chùa rộng lớn, cả bầu trời bỗng đầy tiếng chim ca và hoa nở, và như có một hấp lực vô hình nào đó đã kéo hai người lại với nhau. Khi đôi ánh mắt vừa trao nhau là hai cõi lòng liền rung động, không muốn rời xa.  Sau đó, những lúc Thúy vắng thư, Anh đã mượn những câu thơ của Hàn Mặc Tử để tỏ bày nỗi nhớ mong:

Trước sân anh thơ thẩn
Đăm đăm trông nhạn về
Mây trời còn phiêu bạt
Lang thang trên đồi quê...

Từ đó đến nay đã qua mười năm mà tình với Anh vẫn còn khắn khít, dù Thúy vẫn yêu và nhớ đến chồng. Nhiều khi nàng tự hỏi như thế có phải là mình đã ngoại tình trong tư tưởng đối với Người xưa hay không!!! Nàng nhớ hoài, trong giờ phút hấp hối, khi nghe nàng sụt sùi khóc than:  “Không có anh em làm sao mà sống?” chồng nàng đã thều thào khuyên:  “Em hãy... thương yêu con mình, lo.. cho con ăn học, và mang...tình cảm em dành...cho anh đó cho...những kẻ, những kẻ... cần đến tình thương!”  Nàng đã chu toàn bổn phận làm vợ, làm mẹ các con của Người, săn sóc mẹ già thay Người, và còn làm theo lời Người dặn; giúp cho rất nhiều tha nhân cần đến sự giúp đỡ của mình. Người xưa đã rất tốt bụng, rất yêu vợ. Khi Người mất đi nếu có linh thiêng thì chắc chắn hồn linh của Người càng thương nàng hơn, chẳng muốn cho nàng phải lẻ loi đơn chiếc trong chuỗi ngày dài. Hể còn sống, còn máu chảy trong tim thì ai cũng cần có tình cảm. Trời chẳng đã sinh ra âm dương để muôn loài bù đắp cho nhau đó hay sao. Thúy lý luận như thế, để khỏi mang mặc cảm tội lỗi. Hơn nữa, chính Anh đã biết Thúy từng là vợ một người đàn ông khác mấy chục năm, có với nhau một bầy con. Thúy cũng biết anh từng có vợ khác còn sống với hai con, dù đã xa nhau nhiều năm.  Bất cứ cặp vợ chồng nào khi đã chung sống lâu dài, từng có con cái và cùng trải qua bao nhiêu vui buồn với nhau, ai mà khỏi yêu khỏi thương, không buồn không nhớ sau khi nửa đường đứt gánh phải xa nhau dù vì lý do nào đó? Thúy không ghen với quá khứ của Anh, thì không lẽ một người trọng tình trọng nghĩa và có tâm hồn phóng khoáng như Anh lại không thể thông cảm với một kẻ có tâm hồn nghệ sĩ mẫn cảm như nàng? Hôm nay với bộ mặt chảy dài như cha chết của thu làm Thúy nhớ ray rứt đến tình kia, và vì nghĩ rằng không ai trách mình được nên nàng muốn cùng với thu tâm sự, tự do diễn tả cảm xúc này để chia xẻ với tình nay: 

Thu Nhớ Người

Cứ tưởng là mình không còn buồn
Không còn nhớ đến một người thương
Nhưng khi thu đến mưa thu đến
Lòng mênh mang buồn giọt vấn vương

Mưa giăng giăng mắt ướt lệ mờ
Gió làm liểu rũ hết nên thơ
Hàng cây trơ lá như xương cốt
Nhắc nhớ ai đang ngủ dưới mồ

Năm xưa ai đã yêu đắm say
Suốt một cuộc đời tay trong tay
Một bóng uyên ương đành rả cánh
Chỉ còn một bóng ở nơi này.

Trời buồn trời đang khóc cho người
Ðất cũng nhòe nhoẹt lệ vì ai
Trời đất còn khóc thương người ấy
nên mình vẫn nhớ người không thôi
(Thơ Ái Hoa)

Viết vội cho xong bài thơ, Thúy đọc luôn qua điện thoại cho Anh nghe, trong lòng tin tưởng là Anh sẽ thông cảm như bao giờ; không ghen.  Không biết Anh ghen hay không, Thúy chỉ nghe Anh nói:

-Bài này buồn thật em à!  May là em đã nói trước.  Anh muốn mình vui hôm nay.

Thúy đã có nói trước với Anh rằng trời buồn làm nàng rất muốn làm thơ, rất muốn diễn tả ra những cảm xúc mà nàng đang có, và luôn cả giai điệu nhạc cho bài thơ ấy nữa (nhưng đã không nói cho Anh biết mình diễn tả về đề tài nào). Dù không nhìn được mặt Anh để dò xét và phán đoán, nhưng câu nói ấy của Anh đã làm cho Thúy hiểu rằng mình rất thiếu tế nhị. Thúy cố vớt vát:

-Cũng may mà em đã nói trước rồi thiệt!  Anh đừng buồn em anh nhé! Em đã trút được nỗi buồn rồi thì em sẽ vui.  Hiện giờ em đang vui vì sắp được gặp anh.

-Rất tốt! Giờ em đi ra cái hồ Diamond, nơi mình từng đến xem vịt lội để nhớ đến anh, rồi trưa hai đứa mình gặp nhau!

Cả Anh lẫn Thúy đều là người biết tự chủ, biết phân biệt phải trái, nhưng tình yêu thường có khuynh hướng muốn sở hữu, nên khi yêu rất nhiều người trở thành nhỏ mọn, ghen tuông. Biết đâu! Thúy biết là mình nên tế nhị hơn, để kẻ khác khỏi buồn lòng theo, nên nàng nói:

-Anh có tin là em có thể tưởng tượng ra nhiều chuyện buồn khác nữa để làm thơ không?   Thương mây khóc gió là nghề của em đó.

-Anh tin chứ.  Nhưng các nghệ sĩ không phải sáng tác để thương vay khóc mướn mà là để tỏ bày cảm thông đồng cảm đó em.  Anh đã nhiều lần nói thế rồi, em nhớ không?  Văn chương có thể chỉ có sự thật 10% hoặc ít hơn, có khi chỉ do tưởng tượng, quan sát,  hay do được kể lại thôi. Anh mong là em chỉ nhớ để mà quên, chuyện buồn nên quên mới có thể sống vui được.

- Anh nói rất có lý.  Em sẽ cố quên bớt chuyện buồn trong dĩ vãng anh nhé! Anh biết không?  Nhiều khi cũng vì để viết văn làm thơ, em phải tưởng tượng những hoàn cảnh trái ngang hoặc nhớ chuyện của người khác, rồi em vui buồn thật theo người ta.

-Dĩ nhiên... Đinh Hùng thơ tình rất nhiều mà rất chung thủy, Tạ Tỵ vẽ nhiều người đẹp mà cũng vẫn ở suốt đời với bà vợ nghe nói là xấu xí!  Để anh nhắc em 4 câu thơ của Đinh Hùng có cùng ý với bài thơ của em:

Trời đã thu rồi em ở đâu
Nằm trong đáy mộ chắc em sầu
Thu ơi đánh thức hồn ma dậy
Ta muốn vào thăm đáy mộ sâu

Em thấy chỉ 4 câu thơ thôi nhưng đã nói lên tình ý của nhà thơ đối với người vợ/người tình đã khuất của họ.  Thật là chí tình phải không em?  Anh hiểu em sợ anh buồn khi em nhắc về anh ấy.  Nhưng em đừng ngại nhé!  Anh chẳng đã kể cho em biết rằng anh và anh ấy đã từng sinh hoạt cộng đồng chung với nhau và chúng anh rất mến nhau. Nhiều khi anh tin rằng chính vì muốn cho em và anh khỏi buồn vì cô đơn nên anh ấy đã xui khiến cho chúng mình gặp nhau đây.

Nghe anh nói những câu đó với giọng chân thành như vậy, Thúy cảm động muốn khóc. Thì ra người ấy quả thật rất tốt, rất đáng cho nàng yêu thương, tin tưởng. Thúy hối hận đã có lúc mình nghi ngờ không đúng! Bây giờ Thúy tin lời Anh nói, phục Anh có lòng độ lượng, và càng yêu anh hơn. Nhưng sao nỗi thương nhớ Người xưa vẫn không vì thế mà phai nhạt. Nhiều lúc chính  Thúy cũng nghĩ là Người xưa đã đưa Anh đến làm bạn với nàng cho nàng bớt cô đơn. Cả hai đều yêu nàng, tốt với nàng là điều may mắn cho nàng.  Nhưng sao nàng vẫn cảm thấy lòng đầy mâu thuẩn, rồi lại hoang mang, không biết mình nên thế nào mới phải!!! 

Để cho Anh đừng biết là mình sắp khóc vì cảm động vì hoang mang, Thúy vội vàng từ giã:

-Anh ơi!  Em có chuyện phải làm gấp.  Tạm biệt anh nhé!  Trưa mình gặp lại.  Đi đường xa quá như vậy nhớ đừng ngủ khi lái xe nghe anh!

-Anh sẽ cẩn thận. Vậy tạm biệt em! Trưa sẽ gặp. Hôn em.

Ái Hoa
(Trọng thu, 18 tháng 11 năm 2013)

 

Thống-Kê Vào Làng

Viet Nam 49.4% Viet Nam
United States of America 22.9% United States of America
Italy 10.5% Italy
Germany 8.5% Germany
Canada 2.6% Canada
Australia 1.4% Australia
France 1.0% France

Total:

68

Countries