"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Bài Thơ Tiễn Mẹ

Gánh trần-gian hai vai người đã mỏi,
Đường gập-ghềnh còn lại dấu chân thơm.
Cuộc hành-trình vào ngàn năm diệu-vợi,
Nỗi mất còn đau-đớn có gì hơn?

Mẹ theo Cha năm tháng dài lận-đận,
Áo tiểu-thư không hối-tiếc đôi lần.
Thân miệt-mài một đời đau máu cạn,
Sáng thu buồn yên-nghỉ lạnh châu-thân.

Tay thanh-xuân ngón thon gầy héo-úa,
Ngày lại ngày vá-víu chút tin vui.
Tình bao la như chan-hòa nắng lụa,
Trong yêu-thương nuôi dưỡng chúng con cười.

Sông xa nguồn đất khô-cằn, nứt-nẻ;
Mẹ là giòng suối mát tới hồn con.
Bong-bóng bay, những mầu đời bỗng vỡ,
Đêm vô-cùng, lệ nhỏ giọt sương trong.

Nhà mái nghèo bao-che ngàn khốn-khó,
Con dại-khờ mê-mải chút hư-danh.
Thương con bướm bên cành mai gẫy đổ,
Quên Mẹ hiền không đủ bữa cơm canh.

Mẹ tay run những chiều khô nắng lửa,
Ngọn rền già, gai nhọn thấu da đau.
Ví nhẹ tênh khi không tiền đi chợ,
Vết thương đời, ôi vết chém nào sâu!

Trong trí con là chuỗi ngày giông-bão,
Mẹ gầy-gò cặm-cụi những đêm thâu.
Bếp lạnh-tanh mai kia nồi không gạo.
Trời ơi trời! Con nhớ tới ngàn sau.

Mẹ dậy con bằng hy-sinh nhẫn-nại.
Hành-trang đời từ đó có yêu-thương.
Mẹ dặn con theo gương Cha chói-lọi,
Trên đường dài no đói vẫn ung-dung.

Chiếc hộp xưa con mua quà biếu mẹ,
Bố nghẹn-ngào đựng ảnh gửi cho con.
Mẹ đã đi, đêm mưa cuồng, bão lệ,
Trăm mối sầu chất-ngất xé từng cơn.

Em gậy buồn, đang thẫn-thờ khóc Mẹ.
Mắt Cha già chết đuối đứa con xa.
Bánh xe lăn… Chôn lòng đau dưới mộ,
Cả một trời vọng lại tiếng phèng la…

Một lạy này, ơn sinh-thành vái Mẹ
Tình con đây Trời Đất hãy mang về.
Một lạy này, muôn vàn thương nhớ Mẹ.
Tội-nghiệp đời, con khóc giữa điên-mê.

Nguyễn Hoàng Lãng-Du