"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Tình Người Yêu Huế

 

Đường nhà em mùa thu vàng trên dốc.

Áo em bay theo mây trắng ngang đồi.

Ta quen nhau từ khi còn đi học,

Tìa nắng hồng tưởng mãi ấm hồn tôi.

                      oOo

Nón bài thơ che vai gầy, dáng nhỏ.

Bên mái trường em kể chuyện quê-hương.

Có dòng sông chan-hòa trong nỗi nhớ...

Có núi xa in bóng một thiên-đường...

                      oOo

Em dịu dàng, không ham người quốc-thích

Mà yêu chàng thổi sáo núi Lâm-Viên.

Tình chúng mình lung-linh qua cổ-tích,

Nơi rừng hoa công-chúa thật ngoan hiền.

                      oOo

Vần thơ ngát hương thơm từ thuở đó

Nơi ngàn thông xanh thẫm tận chân trời.

Có ngờ đâu cuộc tình thành lỡ-dở,

Chuyện giầu nghèo, tan-vỡ cả đời tôi.

                      oOo

Viên thuốc đắng ru em vào giấc ngủ,

Đưa hồn xuân theo sợi tóc ngậm-ngùi.

Em xuôi tay, tôi làm người lữ-thứ.

Ôi nỗi-niềm thương nhớ mãi không nguôi!

                      oOo

Hôm nay đây, khi trở về thăm Huế,

Xót-xa buồn tìm lại dấu chân thon.

Ngõ nhà em hương thơm mùi nguyệt-quế.

Con đường hoa lạc mất bóng trăng tròn.                  

                     oOo

Chiếc cầu xưa cong cong mười hai nhịp.

Không nhịp nào gánh nổi được lòng tôi.

Dòng sông cũ âm-thầm câu tiễn-biệt,

Đưa tình em yêu Huế khắp phương trời!

Nguyễn Hoàng Lãng Du